Chương 25

2.5K 39 1
                                    


  Hai người dựa vào rất gần, Vạn Uyển có thể cảm giác được hơi thở của Diệp Dực lướt nhẹ qua hai má của mình, cũng có thể nhìn thấy xương nhô ra trên sống mũi thẳng đứng của anh, tay nhất thời cảm thấy ngứa và muốn sờ một cái.

Mới vừa giơ tay lên, thì bất ngờ bị tiếng chuông trong túi vang lên, sợ tới mức rút tay trở về, cũng trong lúc đó, Diệp Dực cũng cúi đầu nhìn về phía túi quần của mình, điện thoại di động cũng đang rung không ngừng.

Diệp Dực một tay kéo Vạn Uyển đến phía sau mình, sau đó lấy điện thoại.

Vạn Uyển bị gió lạnh thổi vào mắt làm mắt cay xè, đúng lúc ấy nhấn nút nghe máy.

Vạn Uyển dụi mắt, nước mắt rơi lung tung, giọng nói mang theo nức nở "Alo, alo. . . . . ." , tầm mắt Diệp Dực di chuyển khỏi điện thoại di động, quay đầu lại nhìn Vạn Uyển một cái, không phát ra một lời.

Người ở đầu điện thoại kia vốn cũng muốn lên tiếng, nghe được giọng của Vạn Uyển, nửa chữ nghẹn ở trong cổ họng, nửa ngày mới nói ra: "Vạn Uyển?"

Vạn Uyển sửng sốt, động tác hít mũi cũng cứng ngắc, cuối cùng, rất không xác định mà che miệng nhỏ giọng nói: "Dịch tiểu thư?"

Giọng của Dịch Thiển Mặc vẫn dịu dàng như vậy, giống như dòng nước chảy của Giang Nam, mỏng manh, nhàn nhạt, không chút hoang mang quanh co ôm trọn lòng người, "Ừ, tôi là Thiển Mặc."

Tay nắm điện thoại hơi ươn ướt, trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một lớp sương mù thật mỏng, Vạn Uyển ngẩng đầu là có thể thấy Diệp Dực đứng ở nơi gió lùa, đôi tay cắm ở trong túi quần, đứng yên thẳng tắp, chần chừ trong chốc lát, không đợi Dịch Thiển Mặc nói nữa, Vạn Uyển cũng đã chọc chọc hông của Diệp Dực, "Hẳn là tìm anh."

Diệp Dực có nghi ngờ trong nháy mắt, đưa tay lấy di động qua, nhìn lướt qua dãy số trên màn ảnh, như có điều suy nghĩ nhìn Vạn Uyển một cái, "Thiển Mặc?"

Hai người giống như tâm ý tương thông.

Vạn Uyển đi ba bước đến góc tường, Diệp Dực đi đến chỗ gió lớn.

Vạn Uyển chọn một góc rồi ngồi chồm hổm xuống, vừa vặn có thể nhìn ra bên ngoài, từ nơi này, vừa hay có thể nhìn thấy anh chỉ mặc một cái áo lót lông cừu cầm điện thoại di động, nhỏ giọng nói, gương mặt lạnh lùng bình thường đã mềm đi không ít. Vạn Uyển ôm gối ngồi xổm xuống, khẽ chạm vào tay giống như muốn tìm lại chút ấm áp Diệp Dực để lại.

Cửa chắn gió rất ấm áp, làm cho người ta cảm giác có chút uể oải, Vạn Uyển thậm chí cảm thấy có phải là mình say rượu chưa tỉnh hoàn toàn không. Ánh sáng trước mắt bị người ngăn trở, mùi vị quen thuộc lập tức tràn vào mũi.

"Đứng ở nơi này làm gì?" Diệp Dực nhìn xuống Vạn Uyển, giọng điệu bình thản.

"Ấm áp" vừa hỏi liền trả lời.

Diệp Dực khẽ cau mày, "Cô ấy từ chỗ Tả Diệc nghe nói em bị thương."

Vạn Uyển hít hít mũi, gật đầu một cái. Một hồi lâu ngẩng đầu đứng lên, "Diệp đoàn, em đói bụng."

"Muốn ăn cái gì?"

Vạn Uyển vỗ vỗ bụi phía sau áo khoác ngoài, chỉ vào Diệp Dực, "Diệp đoàn, anh là người nơi nào?"

Diệp Dực có chút kinh ngạc nhìn Vạn Uyển, "Bắc Kinh."

Vạn Uyển có vẻ hơi hưng phấn, "Vậy ra ngoại thành ăn đi."

"Những nơi ấy không vệ sinh." Diệp Dực không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Lúc này rồi, tùy tiện ăn một chút đồ gì đó đi" nói xong cũng sải bước đi về phía trước.

Vạn Uyển theo ở phía sau, mặt bị gió lạnh thổi hồng lên, nghe anh nói như vậy cũng không có lộ ra biểu tình thất vọng, cúi đầu chạy theo.

Nói là tùy tiện, đến khi Vạn Uyển thấy cửa hàng thì vẫn là nhịn không được bật cười. Diệp Dực đang thu cái ô, "Ăn ở chỗ này rồi?"

"Không có!" Vạn Uyển trả lời như đinh chém sắt.

Phục vụ đi ở phía trước, Diệp Dực đi sau, "Cười cái gì?"

Vạn Uyển rụt đầu vào bên trong cổ áo, tiếp tục cười khanh khách, "Em đoán tùy tiện trong miệng anh cũng rất cao cấp, không nghĩ tới lại đúng."

Sắc mặt Diệp Dực trong nháy mắt trở nên khó coi, cũng không tiếp tục đi vào trong với phục vụ, cứ như vậy đứng ở chỗ lối đi nhỏ .

Vạn Uyển và phục vụ cũng ngừng lại không dám chậm trễ.

"Vạn Uyển, em lặp lại câu nói vừa rồi một lần" Mặt Diệp Dực đen lại, dường như là từng chữ từng câu cắn răng nói ra những lời này.

Nhặt được ông xã sĩ quan-Mặc Hạp Thiển TràWo Geschichten leben. Entdecke jetzt