Chương 16

276 20 0
                                    

Chương 16: Cậu đã đánh giá thấp Chu Bùi và đánh giá quá cao bản thân. 

Vào kỳ nghỉ đông, Từ Dư cùng bố mẹ trở về Anh, đi xem trường học ở bên đó, lúc sau lại đi gặp một vị đối tác làm ăn qua lại với gia đình, Từ Dư miễn cưỡng đi theo, đến nơi rồi liền cúi đầu chơi game, không có ý định trò chuyện.

Cậu ngồi trên sô pha, bố mẹ cậu ngồi trong phòng tiếp khách trò chuyện cùng người đó, Từ Dư chơi xong một ván game, vừa mới buông điện thoại xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái đứng trước mặt mình, cậu ngẩn người, sau đó hỏi: "Có việc gì sao?"

Cô gái kia tươi cười giới thiệu bản thân, cô gái tên Uông Doanh, cũng là học sinh trung học, là lớp trưởng của một lớp, thành tích khá tốt, diện mạo cũng rất được, có thể coi cô là một giáo hoa, nhưng cô ấy quá ngoan ngoãn, không học cùng lớp với Từ Dư, Từ Dư căn bản cũng không biết nàng.

Lúc này nghe nàng tự giới thiệu, mới biết được, hóa ra cô gái nhỏ này là con gái của đối tác kinh doanh của bố cậu, sau này sẽ học với cậu ở Anh.

Từ Dư lập tức liền hiểu được, ba mẹ cậu muốn cậu đến Anh một chuyến là có mục đích thật sự, trong lòng cảm thấy phiền chán, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười, không rành thế sự của đối phương, Từ Dư đột nhiên nghĩ tới thầy Chu.

Con thỏ Chu cũng sẽ như vậy không biết nhìn người, mới có thể bị cậu lừa.

Từ Dư có chút xuất thần, Uông Doanh ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng tay chọc mu bàn tay cậu, có chút thẹn thùng, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Từ Dư, cậu đang chơi trò gì vậy? Có thể cho tớ xem được không?"

Từ Dư đột nhiên giật tay lại, động tác quá mạnh, khiến Uông Doanh giật mình.

Từ Dư đè thấp giọng nói, nói xin lỗi, Uông Doanh lắc đầu, Từ Dư liền nói: "Xin lỗi cậu, tôi không quen bị người khác đụng chạm."

Uông Doanh dừng lại, Từ Dư nhìn khuôn mặt nàng, thấy hốc mắt nàng ửng đỏ, trong lòng có chút bực bội, cậu đứng lên, cất điện thoại vào trong túi, chỉ tay ra ngoài cửa sổ, "Trong phòng ngột ngạt quá, tôi đi ra ngoài đứng một lát."

Bên ngoài căn nhà, tuyết rơi dày đặc, tuyết ở nơi này với tuyết ở Thâm Quyến có chút không giống nhau, bông tuyết giống như lông ngỗng, nhẹ nhàng rơi xuống, dễ dàng tích góp lại trên mặt đất, rơi xuống thành một lớp dày vững chắc.

Từ Dư nhìn bông tuyết đầy khắp đất trời, nhớ tới trước tết Nguyên Đán, ngồi trong nhà cùng thầy Chu ăn lẩu, ngắm tuyết rơi.

Chu Bùi giống như một đứa trẻ, nhìn thấy bông tuyết, liền vui mừng hớn hở, khẩu vị cũng rất trẻ con, thích ăn đồ ngọt, thích ăn bánh kem.

Anh nói bởi vì thích ăn đồ ngọt, răng bị sâu vài cái, đi trám vài lần, nhưng vẫn không nhớ được bao lâu, thích ăn đồ ngọt.

Từ Dư hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại nghĩ đến những điều này, rõ ràng là cậu đã chia tay với thầy Chu, cậu chơi cũng chơi đủ rồi, cũng nên trở về quỹ đạo ban đầu, nhưng tâm trí cậu luôn mất kiểm soát.

"Từ Dư, bố cậu gọi cậu qua."

Lúc này, Uông Doanh từ trong nhà đi ra, nàng bước đến bên cạnh Từ Dư nhỏ giọng nói, Từ Dư gật đầu, đi theo cô vào nhà.

Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ RơiOnde histórias criam vida. Descubra agora