Chương 17

282 16 0
                                    

Chương 17: Chu Bùi há miệng, chỉ thốt ra được một chữ "Đau".

Khi trời đổ tuyết ở Anh, tuyết ở Thâm Quyến đã ngừng, chỉ còn lại sự ẩm ướt và lạnh lẽo sau khi băng tuyết tan.

Sau tết Nguyên Đán, mọi thứ khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là thành phố vẫn vắng tanh, người về quê ăn tết còn chưa có lên lại, Chu Bùi từ trong bệnh viện đi ra, lần trước kiểm tra sức khỏe, phía bệnh viện yêu cầu anh kiểm tra cả hai bên, cuối cùng phát hiện dạ dày có vật lạ, bác sĩ nói là polyp tuyến, thứ này khác với polyp viêm nhiễm thông thường, nếu chữa không tốt sẽ biến thành ung thư.

Dòng họ Chu Bùi có một vài người mắc bệnh ung thư và mất sớm, vì vậy anh thỉnh thoảng sẽ đi khám sức khỏe, sợ rằng phát hiện bệnh muộn, muốn trị cũng trị không được.

Bác sĩ nói phải nhanh chóng cắt bỏ, hơn nữa sau này còn phải theo dõi quan sát, thường xuyên đến tái khám, trong khoảng thời gian này sinh hoạt của Chu Bùi quá lộn xộn, nếu không phải bệnh viện gọi điện tới, sợ là anh cũng sẽ không đi ra khỏi nhà. 

Anh chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà, cũng không nói chuyện mình bị bệnh với người khác, việc không cần thiết nhất có lẽ là gọi điện thoại về nhà, điện thoại đã được kết nối nhưng không có ai lên tiếng, trầm mặc mười mấy giây, đối phương sẽ cúp điện thoại trước.

Chu Bùi cảm thấy vô lực, nhưng anh biết rằng mình phải tiếp tục sống.

Anh đã dọn dẹp xong nhà cửa, vài ngày nữa sẽ chuyển đến bệnh viện, làm phẫu thuật cần có người ký tên, nhưng Chu Bùi chỉ có một mình, phía bệnh viện từ chối làm phẫu thuật cho anh, Chu Bùi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thế mà lại gọi cho Cao Khoát.

Cao Khoát nhận được điện thoại, gác lại mọi công việc trong tay, đáp chuyến bay gần nhất, tức tốc chạy tới bệnh viện.

Cùng lúc đó, chuyến bay của Từ Dư đã hạ cánh, cậu bắt một chiếc taxi, trực tiếp đến nhà thầy Chu.

Cao Khoát đến bệnh viện, nhìn thấy Chu Bùi ngồi ở trên giường bệnh, tinh thần của anh vẫn còn tốt, thấy Cao Khoát tới, vẫy tay với hắn, khẽ cười, "Thật ngại quá, chuyện như vậy còn phải làm phiền đến anh."

Cao Khoát hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Chu Bùi, hắn và người này ở bên nhau mười năm, là anh nhất thời hồ đồ, phụ lòng Chu Bùi.

Hiện giờ nghe được tin Chu Bùi phải làm phẫu thuật, trong lòng ngoài đau xót ra cũng chỉ có đau xót, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nghẹn giọng, rầu rĩ nói: "Anh nói chuyện với bác sĩ một chút."

Chu Bùi gật đầu, Cao Khoát đi ra ngoài tìm bác sĩ, hỏi thăm bệnh tình của Chu Bùi, nghe được là lành tính, chỉ cần cắt bỏ, sau này không tái phát là ổn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc chạy đi ký giấy đồng ý phẫu thuật, hắn phát hiện tay mình đều đang run, thật vất vả viết xong hai chữ, Cao Khoát hít sâu một hơi, trở về phòng bệnh.

"Anh đã ký giấy đồng ý phẫu thuật rồi, ca phẫu thuật sẽ được lên lịch sớm thôi." Cao Khoát nhạt nhẽo nói một câu, Chu Bùi gật đầu, hắn trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi một câu: "Đứa nhỏ kia đâu rồi?"

Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ RơiWhere stories live. Discover now