Chương 44: Sạc pin

5.5K 308 31
                                    

- Sạc pin...

.
.
.

Hiện tại đã bước sang tháng 12 rồi, bảo bảo của Tiêu Chiến cũng đã được 8 tháng. Dạo này Vương tổng ngày đêm dỗ dành ai kia ăn uống đầy đủ nên cơ thể anh có chút mũm mĩm làm cho Vương tổng hết sức hài lòng.

Tiêu Chiến ngồi ngay cửa sổ trong phòng nhìn ra bên ngoài, mùa đông mang đến không khí lạnh đến xé da xé thịt như thế làm anh có chút rùng mình mà run rẩy. Liếc mắt nhìn đồng hồ, gần 5 giờ chiều rồi, giờ này có lẽ Vương Nhất Bác cũng sắp về nhà. Anh phải chuẩn bị dọn bữa tối cho ba của bảo bảo nữa.

Nhớ lại trong suốt hơn một tháng qua, ngày nào Nhất Bác cũng đem anh ra mà sạc pin. Mỗi khi hắn than mệt, hết năng lượng là y như rằng sang ngày hôm sau anh không thể nào bước xuống giường nổi, càng nghĩ đến anh lại càng tức giận, trước sau gì anh cũng phải tìm cách trị cái tính lưu manh của Vương tổng nhà mình mới được.

Anh vội vàng mở cửa bước xuống nhà chuẩn bị đón ba của bé con về, trông thấy mẹ Vương đang ngồi xem tin tức ở ghế sofa, anh liền tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh

- Mẹ

- Chiến Chiến đói bụng sao?

Mẹ Vương dùng ánh mắt ôn nhu nhìn anh. Từ khi biết bảo bảo là con trai bà lại càng cưng chiều Tiêu Chiến hết mực, không cho phép anh đụng vào bất cứ công việc gì dù là nhỏ nhất. Anh chỉ có thể ăn, ngủ, đi dạo... còn lại không cần phải lo lắng về điều gì cả vì đã có mẹ Vương cùng Nhất Bác chu toàn hết mọi việc

- Bảo bảo cũng sắp sửa chào đời rồi, con chú ý đi đứng cẩn thận một chút

- Dạ con biết rồi mẹ - Tiêu Chiến nhìn bà mỉm cười

- Thứ 6 tuần này là đến Giáng Sinh rồi, mẹ muốn mời ba mẹ của con lên đây ăn lễ Giáng Sinh cùng gia đình chúng ta con thấy thế nào?

Tiêu Chiến cảm động ngước cặp mắt to tròn nhìn mẹ Vương

- Mẹ... con cảm ơn... con cũng rất nhớ ba mẹ của con. Con thật sự muốn lúc con sinh bảo bảo có ba mẹ của con ở bên cạnh

Bà Vương đưa tay xoa đầu của anh

- Ngoan... không được khóc bảo bảo sẽ buồn... mẹ sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ con lên đây ở một tháng cho đến lúc con sinh bảo bảo chịu không

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, hai mắt sũng nước nhìn mẹ Vương, anh đưa tay ra ôm lấy bà. Bà Vương bất ngờ được ai kia ôm lấy liền đưa tay vỗ vỗ sau lưng anh

- Sắp làm papa của người ta rồi mà vẫn như trẻ con như vậy

Tiêu Chiến buông mẹ Vương ra, đưa tay lên lau nước mắt của mình, khẽ mỉm cười

- Bảo bối sao lại khóc rồi

Vương Nhất Bác từ bên ngoài bước vào, trông thấy Tiêu Chiến ngồi bên cạnh mẹ Vương hai hàng nước mắt lăn dài, anh cứ đưa tay dụi dụi vào mắt mình làm hắn có chút đau lòng. Trong đầu Vương Nhất Bác đang diễn ra viễn cảnh mẹ Vương đang ăn hiếp vợ mình

- Mẹ làm gì mà để Chiến Chiến khóc thương tâm thế kia?

- Mẹ...

Chưa để cho mẹ Vương lên tiếng nói gì, Vương Nhất Bác đã bước tới cúi người luồn tay xuống đầu gối anh bế bổng trở về phòng

(Bác Chiến - End) Hợp Đồng Thế Thân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ