Phiên ngoại (5): Khoe khoang

1.2K 46 0
                                    

- Khoe khoang...

.
.
.

Ở trong phòng, Vương Nhất Bác đau lòng lấy hộp sơ cứu vết thương sơ cứu tay cho Tiêu Chiến, sau khi thoa thuốc cùng băng bó cẩn thận, lúc này hắn mới nhìn anh với ánh mắt ôn nhu, khẽ lên tiếng dặn dò

- Không được chạm vào nước, vết thương sẽ không lành có biết không?

Tiêu Chiến buồn cười nhìn hắn

- Cái này thì em biết, em có phải là trẻ con nữa đâu

Vương Nhất Bác gật đầu không nói gì, hắn cất lại đồ đạc sau đó ép Tiêu Chiến ở trong phòng nghỉ ngơi nhưng Tiêu Chiến một mực không chịu

Anh bị thương có một chút xíu ở ngón tay chứ có bị gì nặng lắm đâu mà hắn cứ coi anh như bệnh nhân vô dụng vậy, cứ bắt nghỉ ngơi tịnh dưỡng làm sao anh chịu được, nghĩ rồi Tiêu Chiến vùng vằng không chịu, anh nhanh chóng bước xuống giường muốn ra bên ngoài

- Em còn phải phụ mẹ nấu cơm, không thể lười biếng  nằm ở đây được

Vương Nhất Bác biết anh cương quyết sẽ chẳng nghe lời mình liền lon ton chạy theo

- Vậy thì để anh giúp em

Bên ngoài trời bắt đầu đỗ cơn mưa lớn, Tiêu Chiến vừa ra khỏi phòng đưa mắt nhìn quanh lại chẳng thấy hai bé con nhà mình và ba Tiêu đâu, anh có chút khó hiểu liền đi thẳng vào bếp, vừa trông thấy mẹ Tiêu đang đứng nấu ăn liền hỏi

- Mẹ, ba và hai đứa nhỏ đâu rồi ạ?

- Đằng sau nhà

- Sau nhà?

Tiêu Chiến quay qua nhìn Vương Nhất Bác, cả hai đều cảm thấy khó hiểu, mưa lớn như vậy ba ông cháu không ở trong nhà chơi mà chạy ra sau nhà làm gì

Nghĩ rồi Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nhanh chóng ra phía sau nhà như lời mẹ Tiêu nói

Hình ảnh ba ông cháu chạy nhảy trong sân sau tắm mưa làm cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều đồng loạt kinh hoảng

Hai bé con quen sống ở thành phố, được nâng niu lên xe xuống bế thì làm sao có thể như trẻ em nông thôn dầm mưa dãi nắng được

Tiêu Chiến nhanh chóng tiến tới, đứng dưới mái hiên gọi lớn

- Ba, sao lại đưa hai nhóc con tắm mưa rồi? Sẽ bị bệnh đó

Vì mưa rơi trên mái hiên tạo ra âm thanh rất lớn nên ba Tiêu chẳng nghe thấy gì cả, ba ông cháu đồng loạt nhìn qua Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rồi cứ thế cười rất tươi, sau lại tiếp tục cùng nhau chơi đùa dưới con mưa

Tiêu Chiến lo lắng định bước xuống bế hai nhóc con vào nhà nhưng đã bị Vương Nhất Bác ngăn lại

- Em cứ để hai đứa nhỏ được thoải mái, đôi khi để hai đứa dầm mưa dãi nắng một chút thì cơ thể mới khỏe được

Tiêu Chiến không đồng tình với lời nói của Vương Nhất Bác, anh phụng phịu quay qua nhìn hắn

- Nhưng tắm mưa lâu sẽ nhiễm lạnh cho mà xem

Vương Nhất Bác cưng chiều đưa tay nhéo vào hai bên má vì được chăm kỹ nên có chút thịt của Tiêu Chiến

- Chẳng phải lúc nhỏ em cũng như vậy sao? Em cũng dầm mưa dãi nắng mà lớn, lớn rồi vẫn đáng yêu đấy thôi. Cho nên cứ để hai nhóc nhỏ thật vui vẻ, đôi khi đó cũng là kỉ niệm mà không phải đứa trẻ nào cũng được trải nghiệm đâu

(Bác Chiến - End) Hợp Đồng Thế Thân Where stories live. Discover now