CHƯƠNG 15 - XIN THA

2.7K 191 4
                                    

Tiết Giác lực đạo không nặng, Tổ Kỳ bị nắm hai má cũng chút nào cảm giác được đau đớn, chỉ là cậu một đại nam nhân lại như một tiểu cô nương bị nắm mặt.

Chỉ là ngẫm lại bọn họ giờ khắc này tư thế cùng hình ảnh, Tổ Kỳ liền bị tức cười.

Tổ Kỳ một cái tát vỗ bỏ móng vuốt của Tiết Giác, một giây sau liền thừa dịp Tiết Giác không chú ý, trở tay kềm ở cằm của hắn, khá là khiêu khích đưa tay nhấc lên.

"Dầu gì cũng so với cái người nhàm chán như anh cũng phong phú hơn." Cậu tốt xấu gì trong đại học cũng từng có bạn gái, Tiết Giác chỉ sợ là ngay cả mối tình đầu đều không có đi.

Nào có biết Tiết Giác nghe câu nói này sau, sắc mặt càng âm trầm, hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tổ Kỳ, bỗng nhiên phóng ra một nụ cười gằn: "Ngươi cái gọi là phong phú chính là Thạch Hạo loại người như vậy cho ngươi sáng tạo? Vậy ngươi ánh mắt thật là không thế nào hảo."

Tổ Kỳ căn bản không buồn, cợt nhả trên cằm Tiết Giác nặn nặn, cho đến khi cảm giác được Tiết Giác trên người tản mát ra sát khí, mới không chút hoang mang thu tay về.

"Tôi thừa nhận ánh mắt tôi rất kém cỏi." Tổ Kỳ nhún vai một cái, "Nếu như tôi có ánh mắt tốt..."

Nói tới chỗ này, Tổ Kỳ rõ ràng dừng lại chốc lát.

Cậu nhấc mắt nhìn về phía khuôn mặt ẩn ẩn tức giận của Tiết Giác, khóe miệng hơi vểnh lên, bất động thanh sắc dựa vào bên tai Tiết Giác thổi một hơi: "Anh cảm thấy được ban đầu tôi còn có thể cùng anh ngủ ở trên một cái giường sao?"

Tiết Giác mặt trong nháy mắt biến thành màu gan lợn, hắn đột nhiên đứng lên kéo xa khoảng cách giữa hai người, khiếp sợ không còn gì để nói nhìn Tổ Kỳ một hồi lâu, quay người trở về phòng

Những người khác cùng Trương quản gia nhìn thấy toàn bộ sự việc, cúi đầu tiếp tục ăn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới viết "Ta không nghe thấy ta không nhìn thấy ta cái gì cũng không biết"...

"Trương quản gia." Tổ Kỳ hô.

Trương quản gia lúc này mới như vừa tình giấc chiêm bao mà ngẩng đầu: "Phu nhan, ngài có dặn dò gì sao?"

Tổ Kỳ cầm lấy tiền lì xì trên bàn đưa tới trước mặt Trương quản gia: "Chờ một lát đưa cái này giao cho Tiết Giác."

"Vâng."

Sau khi ăn cơm xong, nhóm nữ hầu thu thập tàn cục, Tổ Kỳ giống như thường ngày nằm ở trên ghế một lát để tiêu thưc,sau đó ôm bụng ung dung thong thả về phòng.

Cậu vừa ngồi xuống bên giường, đột nhiên nghe một trận bước chân dồn dập, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Giác lúc ăn cơm bị cậu chọc tức bỏ đi sải bước đi trở về.

Còn không đợi Tổ Kỳ phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, liền thấy Tiết Giác phi thường tự nhiên ở bên cạnh cậu ngồi xuống, một cái tay thành thạo thân thiết ôm eo Tổ Kỳ.

"Cậu ấy ở chỗ này, tụi con mới vừa cơm nước xong."

Tiết Giác một tay khác giương điện thoại di động, hắn đối điện thoại di động nói rằng, thần sắc luôn luôn lãnh đạm lạnh lẽo hiếm thấy ôn hòa không ít.

Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân. [HOÀN] Tahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon