Chương 41 - Oán giận

2.8K 164 2
                                    

Trải qua chuyện lúc trước, Trương quản gia đối Đường Mạc Ninh ấn tượng từ lâu hạ xuống thấp nhất, thấy Đường Mạc Ninh làm sai sau đó còn có thể như không có chuyện gì xảy ra tìm tới cửa, sắc mặt càng là khó coi đến đáng sợ.

"Nơi này không ai nguyện ý gặp cậu, đi nhanh lên đi." Lời lẽ vô tình mà nói xong lời nói này, Trương quản gia hướng phía trước bước ra hai bước, tiện tay liền muốn đóng cửa.

"Chờ chút..."

Đường Mạc Ninh thấy thế, nóng ruột vội vã dùng tay đè lại cửa phòng bệnh, đồng thời trên mặt treo lên nụ cười lấy lòng, hắn chột dạ mà khẩn cầu, "Đại thúc, tôi là bạn của Tổ Kỳ, ngày hôm nay cố ý sắp xếp công việc đến thăm cậu ấy, thúc hãy cho tôi vào trong."

Nghe vậy, Trương quản gia biểu tình băng lãnh bỗng dung có chút không kìm được, ông ta một cái tát vỗ bỏ cánh tay đang chặn cửa của Đường Mạc Ninh, sập một tiếng đóng cửa lại.

"Cậu có phải bạn của Tổ tiên sinh hay không, điểm ấy tôi không rõ ràng, thế nhưng cố ý đến muộn như vậy thì thôi đi, vạn nhất cậu chịu đến ủy khuất gì, quay đầu lại là một đống tin nói Tổ tiên sinh của chúng tôi bắt nạt cậu, Tổ tiên sinh dù có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Trương quản gia giọng nói lượng không lớn, từng chữ lại như tiêm châm đâm vào trong thân thể Đường Mạc Ninh, làm cho hắn giận dữ và xấu hổ muốn độn thổ, không thể không kiên trì tiếp tục đối mặt Trương quản gia.

Đường Mạc Ninh mặt đỏ đến giống như là muốn chảy ra máu, hắn nắm chặt bó hoa xương ngón tay trở nên trắng bệt, thân thể hơi run rẩy.

"Trước đây những chuyện kia đều là hiểu lầm, tôi cũng không muốn huyên náo lớn như vậy, càng không có nghĩ tới sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy đối với Tổ Kỳ." Đường Mạc Ninh gần như thấp kém mà mở miệng, "Chúng tôi đều là người dưới trướng Diên ca, một đường giúp đỡ lẫn nhau, càng giống như người nhà..."

Lời còn chưa nói hết, một đạo giọng nói sắc bén ác liệt vang lên: "Ai có người nhà như cậu?Còn không phải tự vả vào mặt?

Đường Mạc Ninh âm thanh nhất thời im bặt đi, cúi đầu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Liễu Tĩnh cùng trợ lý ôm theo giỏ hoa và đồ bổ thong thả đi tới, hướng Trương quản gia hỏi thăm một chút sau đó Liễu Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn về phía Đường Mạc Ninhkhông nói tiếng nào

"Bớt ở chỗ này giả mù sa mưa, tiểu tâm tư của cậu đã sớm viết lên mặt rồi, muốn dựa hơi tẩy trắng? Tôi khuyên cậu vẫn là nên thu liễm lại đi."

Liễu Tĩnh nói chuyện không giống Trương quản gia quanh co lòng vòng, "nhất châm kiến huyết" (lời nói trúng tâm sự) đâm thẳng buồng tim của Đường Mạc Ninh, cũng làm cho Đường Mạc Ninh có tật giật mình trong nháy mắt thẹn quá hóa giận.

"Bà nói bậy, tôi không có nghĩ như vậy!" Nếu là thường ngày, mượn Đường Mạc Ninh một trăm lá gan cũng không dám nói lớn tiếng với Liễu Tĩnh, hắn giờ phút này nóng lòng muốn rũ sạch chiếc mũ mà Liễu Tĩnh úp xuống đầu mình.

Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân. [HOÀN] Where stories live. Discover now