Chương 79 : A Khoan.

1.4K 111 4
                                    

Ông Ngọc Hương cùng Tiết Giác nói chuyện với nhau, Tổ Kỳ ở bên trong phòng ngủ nghe được rõ rõ ràng ràng nhất thời cả khuôn mặt đỏ như cái mông khỉ, hận không thể trực tiếp biến mất ở trong chăn luôn cho rồi.

Lúc Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn đang còn khóc nha oa đến bên giường, Tổ Kỳ đã đem mình bọc thành một cái bánh chưng, không hề động đậy mà nằm ở trên giường giả bộ ngủ.

"Đang ngủ sao?" Tiết Giác hỏi.

Tổ Kỳ trầm mặc nửa ngày, vốn định trực tiếp ngủ thiếp đi, chỉ là nghe tiếng khóc tan nát cõi lòng của Tiết Thiên Vạn, đến cùng không đành lòng, liền đem chăn trên đầu xốc lên, lộ ra bản mặt đỏ hồng.

Dưới ánh đèn, Tiết Giác ôm Tiết Thiên Vạn đầy mặt bất đắc dĩ đứng ở trước mặt cậu, hơi có chút tay chân luống cuống mà nói rằng: "Em tới xem nó một chút đi, tôi không biết dỗ làm sao."

Tổ Kỳ ôm lấy Tiết Thiên Vạn, cậu còn chưa kịp nói chuyện đã cảm thấy tiếng khóc của nhóc con trong lồng ngực dần yếu đi.

"Xem ra nó thật sự rất yêu thích em." Tiết Giác ánh mắt ôn hòa, sắc mặt ôn nhu đến mức có thể tràn ra một ao nước thanh mát, hắn vừa chậm rãi ngồi xuống bên giường vừa nói.

Dù sao cũng là con trai mình dựng dục mấy tháng liền sinh ra, Tổ Kỳ nhìn tiểu dáng dấp khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng của Tiết Thiên Vạn, vẫn là cảm thấy vừa xót vừa đau.

Cậu ôm Tiết Thiên Vạn, đợi Tiết Giác đem khăn lông ấm đến lau sạch mặt con trai, liền khinh vỗ nhẹ lưng dỗ một phút chốc.

Vừa nãy khóc mệt mỏi, Tiết Thiên Vạn dưới sự dỗ dành của Tổ Kỳ không bao lâu liền híp lại mở mắt, dần dần ngủ thiếp đi.

Tổ Kỳ buồn cười nhìn khuôn mặt của tiểu ngu ngốc nhà mình, đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Giác, kết quả bất thình lình đụng phải ánh mắt của Tiết Giác đang nhìn mình chăm chú.

"..."

Thật vất vả mới khôi phục bình tĩnh Tổ Kỳ thoáng chốc liền đỏ mặt: "Anh đừng nhìn chằm chằm em như thế."

Tiết Giác bật cười, trên khuôn mặt lộ ra sự ôn nhu, hắn dường như cảm thấy sự thất thố của mình, hắng giọng một cái, mới mở miệng: "Tôi phát hiện em rất đẹp."

Tổ Kỳ: "..." Cậu rất muốn nói, giờ anh mới biết sao? Đây không phải là sự tình rõ như ban ngày à?

Bất quá tâm tư xấu hổ còn sót lại đã ngăn trở cậu nói ra lời tự luyến như thế.

Trong chốc lát, Tiết Giác đã bất động thanh sắc dời đi đề tài: "Theo lý thuyết, trẻ con vừa ra đời không có thị lực, phải ba, bốn tháng mới bắt đầu nhận thức, cũng không biết Thiên Vạn từ chỗ nào có trực giác chuẩn như vậy, chỉ cần cảm nhận một cái liền đúng."

Tổ Kỳ hoảng sợ nói: "Nói cách khác... Thiên Vạn hiện tại cái gì đều không nhìn thấy sao?!"

Tiết Giác mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, dừng giây lát rồi nói rằng: "Còn không đến mức nghiêm trọng như vậy, giống như chúng ta bị cận thị thôi, mọi thứ đều rất mơ hồ."

Mang Thai Hài Tử Của Hào Môn Lão Nam Nhân. [HOÀN] Where stories live. Discover now