Chapter 466. Chuyện đó ta không cần biết(1)

1K 69 0
                                    

Chapter 466. Chuyện đó ta không cần biết(1)
"Oái!"
Một tiếng kêu thất thanh vang lên, đám võ giá Băng Cung Tân lượt ngã xuống.
Mỗi lần như vậy, mồ hôi lạnh lại toát ra trên trán sớ Khiêm.
Hắn cũng không thế mắng chửi thuộc hạ của mình vì đã thua đám tiểu tử trẻ tuổi sống chưa quá nửa đời người này. Ngay câ bản thân hắn cũng không thế làm gì tên tiểu tử đang đứng trước mặt.
"Ta nghĩ như vậy là đủ rồi phái không?"
Sở Khiêm khẽ run lên.
Hắn ghét phải thừa nhận điều này, nhưng sự cách biệt về cảnh giới võ công lại quá rõ ràng. Nếu không phải tiểu tử kia chỉ muốn áp đảo hắn nhưng lại không làm hắn bị thương thì có lẽ giờ đây sở Khiêm đã tắt thở, tro cốt nguội lạnh xuôi theo ngọn gió Bắc Hải rồi.
"Đám tiếu tử này..."
Hắn đảo mắt nhìn quanh, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận và bàng hoàng. Bây giờ chỉ có một mình hắn đang đứng ở đó.
"Ngươi nghĩ bân thân sẽ bình an vô sự khi dám cả gan gây sự với võ giả Bắc Hải Băng Cung sao?"
"... Nhưng đằng ấy gây sự với chúng ta trước mà?"
"Câm miệng!"
Bạch Thiên nở một nụ cười hả hê. Thanh Minh nói không hề sai, một khi con người không thế nói được thì sẽ chửi thề.
Sở Khiêm nghiến răng, tức nổ đom đóm mắt.
"Không một tên nào đến Bắc Hải mà có thế sống sót! Ta sẽ cho các ngươi ôm nỗi hối hận sâu sắc mà chết!"
"Với thực lực của ngươi thì không thế đâu."
"Nếu ở Băng Cung mà xảy ra những chuyện thế này, ta sẽ xé xác các ngươi thành trăm mảnh, làm mồi cho đám dã thú đói khát suốt mùa đông! Hiện tại có hối hận cũng vô dụng thôi!"
Nghe thấy những lời đe dọa của hắn, ánh mắt Bạch Thiên bỗng tối sầm lại.
"...Chà, nói như vậy thì có hơi quá lời rồi đó."
"Cái gì?"
"Nghe ngươi nói như vậy thì có lẽ chúng ta không thế nói chuyện đàng hoàng rồi." Đột nhiên Nhuận Tông và Chiêu Kiệt lẻn sang hai bên trái phải, bắt đầu bao vây lấy Sở Khiêm.
"Cứ bất hợp tác thê' này thì hơi khó rồi đây."
"Nhưng cũng không thể 'roẹt roẹt' hai phát được."
Đôi mắt Sở Khiêm đảo liên tục. Mấy tên Trung Nguyên này gây áp lực cho hắn bằng những nụ cười ác ý. Bao vây thành thục như thế này thì chắc không phải chỉ mới làm một hai lần rồi.
Sở Khiêm nghiến răng, thêm một nữ kiếm tu khác chặn phía sau hắn, khuôn mặt vô cảm đến mức nổi da gà.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, đôi mắt khẽ lóe sáng.
Vút!!!
Ngay trước khi bọn họ hoàn toàn bao vây, hắn đã lao vút đi như một tia chớp. Chiêu Kiệt theo phản xạ muốn vung kiếm nhưng để tránh bị thương, hắn không thế không đỡ thanh đao mà sở Khiêm đang vung về phía hắn.
Sở Khiêm đánh lui Chiêu Kiệt thì cười phá lên một cách sảng khoái, sau đó tăng nhanh tốc độ.
"Trước khi thoát khỏi Bắc Hải, các ngươi sẽ phải chết!"

Nhìn thấy sở Khiêm bỏ chạy chỉ trong tích tắc, Chiêu Kiệt khấn trương hỏi.
"Có nên đuổi theo không ạ?"
Tuy nhiên trái với dự đoán, Bạch Thiên chỉ lãnh đạm nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của sở Khiêm.
"Ta á?"
"Không ạ! Ý con là ai cũng được, không phải sư thúc!"
"Phải đuối theo chứ."
Bạch Thiên lạnh nhạt đáp lời.
"Nhưng chắc là không cần đâu. Chịu đựng cho đến bây giờ cũng là tốt lắm rồi."
"Hả?"
"...Hắn sẽ không giết luôn đâu nhỉ?"
"Hy vọng là vậy."
Bạch Thiên tặc lưỡi tỏ vẻ tội nghiệp.
"Tính ra thà cứ ngất xỉu ở đây thì tốt hơn."
Trong ánh mắt hắn ẩn chứa sự thương hại xuất phát từ tận đáy lòng.
Soạt! Soạt!
Sở Khiêm nhanh chóng lướt đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng.
'Mấy tiểu tử này từ đâu đến chứ...!'
Thất bại không phải là chuyện gì hệ trọng.
Việc những người có cảnh giới võ công cao như vậy lại đi cùng nhau đến Bắc Hải, rõ ràng là có mục đích gì đó.
'Hơn nữa bọn chúng còn ở cùng với Hồng Lý Minh.'
Bản thân Hồng Lý Minh không phải là vấn đề lớn, nhưng sự tồn tại của đứa trẻ mà hắn đang bảo vệ có thế sẽ trở thành mối hiểm họa khủng khiếp đối với Bắc Hải. Nếu mấy tên Trung Nguyên đang ở cùng với Hồng Lý Minh đến đây vì việc đó thì cần phái hành động ngay lập tức.
"Bằng mọi giá phải nhanh chóng trở về Băng Cung..."
"Ngươi đang quay về Băng Cung à?"
"Và thông báo ngay lập tức..."
Hả?
Đầu Sở Khiêm ngước lên trên như muốn gãy đến nơi.
Nhưng những gì hắn nhìn thấy không phải là bầu trời trong xanh mà là thứ gì đó đen kịt và u ám.
'Đây là...'
Đế giày?
Bốp!
Đế giày lông hình tròn nhắm thắng vào khuôn mặt sở Khiêm, kẻ đang dốc toàn lực chạy trên đường tuyết.
"Hự..."
Cơ thế Sở Khiêm cứng đờ trong tư thế đang chạy, sau đó ngã rầm xuống.
Phịch.
Cơ thế hắn co giật, bị chôn vùi trong đống tuyết.
Bộp.
Thanh Minh nhảy xuống dưới đống tuyết, vòng tay tự ôm lấy người.
"Hừ hừ! Lạnh chết mất, thật là!"
Trời vẫn lạnh như vậy thôi nhưng vì chạy trong bão tuyết nên nhiệt độ cơ thể sẽ giảm hơn nữa. Thanh Minh nhìn chằm chằm sở Khiêm ngã xuống tuyết với ánh mắt vô cùng thâm độc.
"Không phải chứ! Một kẻ ra sức vung đao vào người khác giờ lại ấm ức bỏ chạy một cách đáng xấu hố như vậy à?"

Hoa Sơn tái Khởi(321-521)Where stories live. Discover now