12. "Dưới bóng hoàng lan"

745 115 2
                                    

Pond đặt lưng xuống giường, cả ngày hôm nay ngoài việc trên lớp cậu phải tách ra chỗ khác ngồi thì không có gì khác thường. Trông Phuwin lúc chiều xanh xao lắm, cậu lo, chẳng biết bạn ăn uống thế nào, ngủ nghỉ làm sao mà nhìn nhợt nhạt như sắp ngất thế. Pond thở dài, nhắm mắt cố ngủ.

Gió thốc vào qua cửa sổ, hơi nước ngoài trời len lỏi khắp phòng, trời chắc sắp mưa. Pond đã ngủ từ bao giờ. Đêm nay bố Parth có nhà, bố gõ cửa mà không thấy Pond trả lời. Đắn đo mãi, bố vẫn chưa dám vặn mở khóa. Tiếng sấm rền vang trời, cơn mưa đổ rào xuống. Bố Parth sợ Pond quên đóng cửa sổ sẽ bị lạnh nên bố quyết định vào phòng, đi đến đóng lại cánh cửa sổ đang mở toang. Bố kéo chăn đắp cho Pond. Ông nhìn cậu một lúc rồi trở ra, cẩn thận đóng cửa.

Bố đâu biết, Pond không nghe bố gọi là vì cậu đang chìm trong giấc mơ truyện ngắn của Thạch Lam.

*

Pond thấy mình đang đứng trước cửa một ngôi nhà. Và hình như Pond không thể điều khiển tay chân theo ý mình. Tay còn xách cái vali. Cậu cũng nhận ra, tay chân, chiều cao, hình thể này không phải của cậu. Pond hơi bất ngờ, nhưng rồi vẫn để xem giấc mơ này chỉ dẫn cậu thế nào. Có lẽ cậu chỉ ở trong thân xác này thôi. Bỗng chợt, Pond ngửi thấy hương hoa Hoàng Lan nhẹ nhẹ, dịu ngọt lan đều trong không khí. Nếu vậy...

- "Dưới bóng hoàng lan" - Pond bật ra cái tên quen thuộc. Nhưng âm thanh lại chỉ vang lên trong đầu, không phát ra ngoài.

- Đúng rồi cậu bạn! - Nhân vật chính lên tiếng, lần này, Pond nghe được.

Giọng nói này không phải của Pond. Cậu chắc chắn mình đã nhập vào nhân vật truyện.

- Tôi là Thanh. Một lát nữa, cậu chỉ cần đi ra và nói chuyện với con mèo là được.

- Vâng, tôi nhớ rồi!

*

"Thanh lách cánh cửa gỗ để khép, nhẹ nhàng bước vào. Chàng thấy mát hẳn cả người; trên con đường lát gạch bát tràng rêu phủ, những vòng ánh sáng lọt qua vòm cây xuống nhẩy múa theo chiều gió. Một mùi lá tươi non phảng phất trong không khí. Thanh rút khăn lau mồ hôi trên trán - bên ngoài trời nắng gắt - rồi thong thả đi bên bức tường hoa thấp chạy thẳng đến đầu nhà. Yên tĩnh quá, không một tiếng động nhỏ trong căn vườn, tựa như bao nhiêu sự ồn ào ở ngoài kia đều ngừng lại trên bậc cửa.

Thanh bước lên thềm, đặt vali trên chiếc trường kỷ, rồi ngó đầu nhìn vào trong nhà: bóng tối dịu và man mát loáng qua những màu sắc rực rỡ chàng đem ở ngoài trời vào; Thanh chưa nhìn rõ thấy gì cả; một lát, quen bóng tối, chàng mới nhận thấy cảnh tượng gian nhà cũ không có gì thay đổi, cũng y nguyên như ngày chàng đi xưa. Sự yên lặng trầm tịch đến nỗi Thanh trở nên nghẹn họng; mãi mãi chàng mới cất được tiếng lên gọi khẽ:

- Bà ơi!

Một cái bóng lẹ làng từ trong vụt ra, rơi xuống mặt bàn; Thanh định rõ nhìn: con mèo của bà chàng, con mèo già vẫn chơi đùa với chàng ngày trước. Con vật nép chân vào mình khẽ phe phẩy cái đuôi, rồi hai mắt ngọc thạch xanh dương lên nhìn người. Thanh mỉm cười lại gần vuốt ve con mãn:

pondphuwin | e universes |Onde histórias criam vida. Descubra agora