CHAP 49

220 26 33
                                    

- Thanh Vân Môn -

"Ma tôn đại nhân nửa đêm lẻn vào Thanh Vân Môn ta, không sợ sẽ khó an ổn mà rời khỏi đây sao?"

"Thương Tùng đạo nhân quá nặng lời, ta cảm thấy ta cùng ngài là có chung một mục đích, nên mới mạo muội mà đến đây."

Thanh âm có chút khàn khàn bỗng dưng vang lên, ngay sau đó, một nam nhân mặc hắc y xuyên qua hàng trúc, công khai bước đến trước mặt Thương Tùng.

Thương Tùng nhìn hắn một cái, cả giận nói.

"Ta không hiểu ý của ngươi."

Nghe đến đây, trong đôi mắt Nghịch Luân mang ý cười lại hiện lên một tia sát ý, ngay sau đó liền nói.

"Tấm thiệp trên tay ngài không phải rất rõ rồi sao? Ta biết ngài đối với Vạn Kiếm Nhất tình thâm nghĩa trọng, chẳng lẽ lại cam tâm từ bỏ? Ngài vì hắn làm biết bao nhiêu chuyện đến cuối cùng hắn lại chạy đi cưới người khác, ngài cũng có thể rộng lượng xem như không việc gì mà đến chúc phúc họ sao?"

Lời kia vừa dứt, đôi tay Thương Tùng trong ống tay áo bỗng nhiên niết mạnh, ngay sau đó là một hồi hít thở không thông. Trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia đau đớn, Thương Tùng liếc nhìn Nghịch Luân một cái, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười nhàn nhã, hỏi ngược lại đối phương.

"Ngươi muốn ta gia nhập Ma cung của các người?"

Nghịch Luân không kiêng dè mà gật đầu, lại nói.

"Phải! Nếu chúng ta hợp tác, đôi bên cùng có lợi, đều có được người mình muốn, đây không phải là một kết thúc viên mãn sao? Ngài còn do dự cái gì?"

Thương Tùng nhìn Nghịch Luân, trong lòng có chút phức tạp, nhưng lời người kia nói quả thật không sai, chỉ có loại trừ đi Trác Diệu thì hắn cùng Vạn Kiếm Nhất mới có thể có một khởi đâu mới.

Thương Tùng cố gắng trấn định, hít sâu một hơi, trầm giọng đáp.

"Chuyện này ta sẽ suy nghĩ, ngày mai ta sẽ đến Ma cung trả lời ngươi."

Lời này vừa nói ra liền chạm đúng mục đích trong lòng Nghịch Luân, hắn vui vẻ cười lớn, chắp hai tay ra sau lưng liền thong thả bước đi.

"Được, vậy ta đi trước."

Trong lúc hai người kia đang nói chuyện, Đạo Huyền ở phía sau như chết lặng, hai mắt hắn cũng đã đỏ ngầu, hắn cảm giác bản thân chưa bao giờ tức giận đến vậy, hắn cố gắng nghiến răng không phát ra tiếng, đè nén sát ý của mình, nếu không hắn thật sự sẽ đem Ma tôn kia lột da rút xương mất.

Trong tiếng gió xào xạc, nước trong hồ gợn sóng lăn tăn, liền nghe được thanh âm Thương Tùng truyền đến mang chút mỏi mệt khàn khàn.

"Người cũng đã đi, nếu đã đến sao còn không vào?"

Đạo Huyền ngay lập tức thay đổi sắc mặt, chậm rãi bước đến, nghiêm mặt nói.

"Thương Tùng, đệ thật sự muốn vì một người không xứng đáng mà tình nguyện sa vào ma đạo, vạn kiếp bất phục sao? Có đáng hay không?"

Thanh âm đó không lớn, nhưng Thương Tùng lại nghe rất rõ ràng. Hắn thẳng người ngước nhìn đối phương, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật gật đầu.

【兆衢衍生/Triệu Cù Phái Sinh - Vạn Kiếm Nhất x Trác Diệu】Cảnh "Không" NgườiWhere stories live. Discover now