Đệ thập bát chương

2.1K 61 3
                                    

Có một vấn đề ta nghĩ mãi mà không rõ, phụ thân thường xuyên cùng nam nhân ân ái, theo lý thuyết kỹ thuật cần phải không tệ, không sai, nhưng vì cái gì đem ta làm thành như vậy? Để cho ta nằm trên giường hai ngày, cho đến ngày thứ bat a đi đến trường học, bị người nào đó cười chết a.

"Ha ha ~~ ha ha ha ha ~~~~~ đồng học Long Kỳ được xưng kiện Khang Bảo Bảo vậy mà cảm mạo phát sốt nằm trên giường hai ngày. Thật sự là kỳ tích! Kỳ tích ah! ~~~~~~ "

Ta thở dài, đở lấy cái trán: "Bé Heo, ta hiện tại không muốn nháo với ngươi. Nhanh đi học, thỉnh ngươi trở lại phòng học của mình đi."

Hôm nay ta đến trường học liền phát hiện ánh mắt nhiều người nhìn ta đều thay đôi. Thuyết Lang cái tên nhìn ta không vừa mắt hiện tại mang một bộ mặt cổ quái. Cắt ~~~~ thiếu chủ hắc đạo không phải là người sao, nhìn ta làm cái gì~~~~~~

"Kỳ Kỳ, ngươi quả nhiên sinh bị bệnh ah." Vẻ mặt nàng lo lắng sờ lên trán của ta "Có phải hay không đầu óc đã bị hỏng a?"

Ta nhẫn! !

Ta hiện tại không có tâm tình cãi nhau, hơn nữa, trước mắt ta rất cần sự hỗ trợ của nàng, cũng không biết nhân cách của nàng bao giờ thì thay đổi.

"Thỉnh đồng học Long Kỳ sau khi nghe được thông báo liền nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng, thỉnh đồng học Long Kỳ sau khi nghe được thông báo liền nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng."

...

Móa, làm cái gì ah, sáng sớm , lại phát thanh cái gì. Hiện tại tìm ta? ! Hừ, không rảnh, không đi!

"Hiệu trưởng tìm ngươi có chuyện gì a?"

"Khẳng định không có chuyện tốt."

"Vậy ngươi không đi sao?"

"Ta tại sao phải đi?"

"Kỳ Kỳ, chúng ta trốn học a!" Nhìn xem nàng bởi vì hưng phấn mà trợn hai mắt thật to, ta không tự giác được nhẹ gật đầu.

"Này, cửa ở bên kia a!" Ta lôi kéo bé Heo chỉ chỉ vào điạ phương phía trước, nàng đưa tay đập vào vai của ta.

"Ngươi hảo đần ah, chúng ta là trốn học! Đương nhiên không thể từ cửa chính mà đi rồi." Nàng chỉ chỉ đường nhỏ bên phải: "Chúng ta đi leo tường."

Leo tường ah ~~~~~~ ai ~~~~~~ đó đã là chuyện rất lâu. Nhớ năm đó học tiểu học, mỗi ngày leo tường, leo đi ra bên ngoài nhất định sẽ có thiếu niên bất lương ở bên ngoài mai phục, sau đó sẽ đánh nhau... Thật là khiến người hoài niệm a.

Bây giờ là thời gian tự học sáng, cho nên trong trường không có người nào, nơi đây gần sân bong dĩ nhiên cũng không có người, chỉ có xa xa truyền đến mông lung tiếng đọc sách, truyền vào trong tay của ta.

Vì nơi này thập phần yên tĩnh, ta cùng bé Heo đồng thời đã nghe được từng đợt âm thanh kỳ quái.

"Hư --- chúng ta lén lút đi qua đó xem." Bé Heo có vẻ rất hưng phấn, nhưng là thân kinh bách chiến ta đây làm sao không nghe ra được âm thanh dâm mĩ đang rên rỉ này. Vì không thể làm hư tiểu hài tử ( cũng không biết là ai hư a ) ta giữ chặt lấy nàng, "Quản nhiều như vậy để làm gì, chúng ta nhanh đi leo tường."

[Hiện Đại] Cha tôi là xã hội đenWhere stories live. Discover now