Đệ nhị thập tứ chương

1.5K 56 6
                                    

Oa ah ~~~ tiểu hài tử thật đáng yêu ~~~ "

"Nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng , thật muốn xoa xoa a."

"Nhìn hắn chăm chú lắng nghe như vậy. Là nhi tử của giáo sư sao?"

"Nhưng mà hắn ngồi ở bên người Long Tây..."

"Thậm chí lại có tiểu hài tử nguyện ý tiếp cận băng sơn vạn năm kia, thật sự là không thể tưởng tượng nổi."

"Nhưng ngươi không thấy hắn có chút giống Tong Tây sao?"

"Chẳng lẽ ... Bọn họ là huynh đệ?"

"Long Tây là con trai độc nhất của Long gia, người nào không biết ah. Uy! Các ngươi nói nhỏ thôi, vạn nhất bị hắn nghe được, hậu quả thật không tưởng tượng được..."

"Hắn... Hắn đang nhìn bên này..."

"Thật là khủng khiếp... Nhưng rất đẹp trai..."

Mang theo nhi tử đi học...nếu như mọi người biết ... hắn có hay không .... Long Tây siêu phiền muộn , nhìn Kỳ Kỳ đang cười tủm tỉm ngồi bên cạnh hắn, bất đắc dĩ thở dài. Bình thường đi học hắn đều ngủ nhưng hiện tại có nhi tử bên cạnh làm hắn không thể không giữ vững tinh thần, vạn nhất có người thừa dịp hắn ngủ đem Kỳ Kỳ lừa đi thì sao bây giờ? Nhưng mà tối hôm qua hống Kỳ Kỳ ngủ sau đó chính mình xem tài liệu đến khuya, hiện tại thật sự quá mệt mỏi..

"Ba ba." Kỳ Kỳ nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của hắn, hắn quay đầu sủng nịch sờ sờ đầu nhi tử, dẫn tới một đám rình coi hắn nhao nhao cằm cùng mắt rơi đầy dưới đất -- cái kia Long Tây lãnh khốc... Vậy mà sẽ có loại vẻ mặt này... Thật là quỷ dị!

"Làm sao vậy? Có phải hay không rất nhàm chán?"

Lắc cái đầu nhỏ, Kỳ Kỳ tò mò nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên người ba ba của hắn, bán kính 5 m cơ hồ không thấy bòng người: "Vì cái gì một mình ba ba lại ngồi một chỗ rộng như vậy? Ba ba có phải hay không là đại vương a?"

May mắn thanh âm bọn họ nói chuyện nhỏ, bên người Long Tây lại không có người dám ngồi, cho nên không ai nghe thấy đối thoại của bọn họ, bằng không nếu nghe được Kỳ Kỳ gọi hắn là ba ba không thổ huyết mới là lạ!

"Bởi vì bọn họ sợ ta."

"Tại sao phải sợ ngươi?" Ba ba rõ ràng ôn nhu như vậy!

"Bởi vì ta không cần bọn họ."

"Còn Kỳ Kỳ thì sao?" mở to mắt bất an nhìn phụ thân tuấn mỹ, Kỳ Kỳ trong nội tâm tràn đầy lo lắng, "Ba ba cần Kỳ Kỳ không?"

"Đương nhiên! Kỳ Kỳ là bảo bối của ba ba"." Cũng không để ý bây giờ là đi học, vịn đầu nhi tử hôn nhẹ lên trán của hắn, dẫn tới những người xung quanh đột nhiên quên nói, mỗi người đem miệng há to đủ để nhét một quả trứng gà.

Cái ôn nhu này thật sự là khác xa với lãnh khốc cùng nghiêm khắc ngày thường, đây thật là Long Tây không câu nệ nói cười, thậm chí còn chưa bao giờ liếc nhìn người khác sao?

Hắn đã từng trước mặt bao nhiêu nữ nhân thích hắn mà tàn nhẫn lãnh khóc sỉ nhục, lại đem những người chọc tới hắn từng người từng người tiễn đến bệnh viện hoặc là dời nhà, lại còn từng trước cửa trường học mặt không đổi sắc giơ súng đánh gục sát thủ mai phục xung quanh, người có thể cùng hắn đứng chung một chỗ vĩnh viễn ngoại trừ bảo tiêu chính là thủ hạ trong trường của hắn.

[Hiện Đại] Cha tôi là xã hội đenWhere stories live. Discover now