18: Trực Tâm

12 1 0
                                    

Sau khi lo liệu cho Vân Nhã nhập viện, Trúc Ly mang theo cái hậm hực vô chùng về nhà. Vừa bước vào phòng đã thấy ông Đoàn đứng trong đó, anh mắt nhìn xa xăm.

Trúc Ly chỉ cố đè nén cái căm tức trong lòng, cô gắng nở nụ cười yêu kiều,"Cha, cha tìm con à? Có việc gì không cha?"

Ông Đoàn nghe tiếng con gái, khuôn mặt đượm buồn phần nào tan đi, thay vào đó là vẻ tươi cười, tuy nét buồn vẫn không giấu nổi,"Con gái về rồi, nào... Lại đây cho cha xem kĩ..."

Trúc Ly đỡ cha ngồi lên ván ngựa, dịu ngoan mà dựa vào lòng cha như ngày còn nhỏ. Ông Đoàn cẩn thận vuốt ve khuôn mặt con gái, cười nhẹ,"Con gái của cha càng lớn càng đẹp."

Tuy ngày nhỏ Trúc Ly rất gần gũi với cha, nhưng vài năm gần đây ông Đoàn đều đi tìm mối làm ăn, số bữa ăn gia đình một tháng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy Trúc Ly thương cha, nhưng lại khó tránh khỏi có chút xa cách với người trước mặt, theo bản năng mà hơi tránh né cái chạm của ông Đoàn. Đến khi chợt nhớ ra đó là cha, cô mới khôi phục lại thần sắc ban đầu.

Ông Đoàn nhìn ngắm từng thứ trong căn phòng nhỏ của con gái, một cái tủ quần áo, một chiếc bàn con, một giá treo đồ, và vài thứ khác nữa. Tuy gia cảnh bần hàn thiếu thốn nhưng có gì tốt ông đều giành hết cho con gái. Đối với ông, Trúc Ly vẫn mãi là một viên ngọc bé bỏng, vẫn mãi là thiên thần đến với ông vào một ngày trời đầy sao.

Trúc Ly thấy thần sắc của ông Đoàn có chút không tự nhiên, liền hỏi,"Có chuyện gì hả cha? Tuy nhà ta không có con trai nhưng con gái cũng đã lớn rồi, có giúp cha chống đỡ chút gì đó được..."

Ông Đoàn nghe từng câu từng chữ, càng cảm thấy đau lòng, nghẹn ngào hồi lâu mới cô gắng thốt lên từng chữ,"Không dược đâu con yêu, chúng ta không được ở đây nữa. Sáng nay bà Mai Anh truyền lệnh xuống, nói chúng ta làm ăn bất chính, bị đuổi khỏi Sài Gòn rồi, con ơi!"

Trúc Ly nghe, tựa như sét đánh bên tai, kích động nói dồn dập,"Thế là sao, hở cha? Chúng ta luôn làm ăn chân chính, xem trọng nhất là hai chữ "trung", "tín", tại sao lại như thế?"

Ông Đoàn lại càng nghẹn ngào, cố gắng dùng lực lắc đầu, nước mắt đã chảy lã chã rơi xuống vạt áo,"Không biết... Nhưng bà ta đã có lệnh, nội trong hôm nay phải ra khỏi Sài Gòn. Ngay cả lúc cha nghe tin này cũng không thể tin, nhưng hỏi thế nào bà ta cũng không nói gì thêm, chỉ nói ngắn gọn chúng ta làm những chuyện dơ bẩn, Sài Gòn không được lưu lại!"

Ngọn lửa trong lòng Trúc Ly ngày càng cháy to hơn, lan tỏa ra khắp người cô, thiêu đốt cả lục phủ ngũ tạng,"Tại sao chứ? Chúng ta làm ăn nhỏ, chưa từng đắc tội với chính quyền, sao bà ta lại cắn không chịu nhả như thế chứ?"

Ông Đoàn như chợt nhớ tới điều gì, định nói nhưng lại thôi, hồi lâu mới thốt lên,"Cũng may, chúng ta không làm liên lụy đến nhà họ Nguyễn, thật tốt, thật tốt..." Ông nức nở thêm một chút, nắm tay con gái mà không đành lòng,"Con cố gắng dọn dẹp đi, Vân Nhã nhập viện không giúp được, cha sẽ kêu thêm vài người đến giúp con dọn, tối nay chúng ta sẽ khởi hành."

Trúc Ly xót xa nói,"Cha..." Nhưng cô nhận ra tình hình bây giờ không thể cứu vãn được nữa, chỉ có thể nhẫn nhịn mà đè xuống, cố gắng thu xếp đồ đạc rời khỏi căn nhà mà cả gia đình tích góp được sau hai mươi năm.

7 giờ ngày 30 tháng 4 năm 1960.

Mai Anh đang ở trong căn phòng to lớn trong căn biệt thự, ngồi bên một chiếc bàn lớn, trên để hơn hai mươi chiếc hộp, bên trong đầy châu báu ngọc ngà. Cô đang ngồi đọc một quyển sách, đột nhiên có một người vội vã mở cửa đi vào.

Mai Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói,"Làm sao?"

Người kia nhanh chóng khôi phục lại cái thần thái trầm tĩnh, nhẹ giọng nói,"Theo lệnh của phu nhân, nhà họ Đoàn đã thu xếp xong đồ đạc, vừa bước lên xe rời khỏi Sài Gòn."

Mai Anh vẫn không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói,"Biết rồi." Cô vươn tay lấy tách trà, cảm thấy trà đã nguội, thuận miệng nói,"Vu Thanh, trà nguội rồi, đi rót cái khác cho ta."

Vu Thanh nhanh tay nhanh chân đi lấy trà lại rót cho Mai Anh, hiền hòa nói,"Phu nhân tốn nhiều tâm tư như vậy, chắc chắn bà chủ Lan sẽ nhận ra thôi."

Mai Anh cười lạnh,"Thật không? Hay cô ta sẽ nghĩ ta làm việc không chính đáng, chỉ là trực tâm mà làm, không nghĩ đến hậu quả?"

Vu Thanh thoáng hoảng hốt, nhẹ giọng nói,"Phu nhân làm nhiều việc như vậy cũng là muốn tốt cho bà chủ Lan, chắc chắn cô ấy sẽ không nói gì đâu. Vả lại, cô Trúc Ly nhà họ Đoàn nhiều lần náo loạn tiệm may Ba Thanh của cô ấy, phu nhân lại đuổi họ đi như vậy, chắc cô ấy sẽ cảm kích không thôi."

Mai Anh gấp quyển sách lại, ánh nhìn xa xăm mà hạ giọng nói,"Ta cũng chỉ mong như vậy. Ỷ Lan có ơn với ta, nhưng hơn thế chính là sức mạnh mà cô ta đang nắm giữ, nếu không có sức mạnh đó, chắc chắn cô ấy sẽ không đứng vững trên thương trường mà tạo thế lực. Ta cứ dăm ba bữa là đến đó để thể hiện tâm ý muốn làm trâu làm ngựa cho cô ta, cô ta lại đối với ta vừa gần vừa xa. Vu Thanh, ta vốn là người tàn nhẫn, nhưng bà chủ Lan này lại là một người hoàn toàn khác, khi thiện khi tà quả thật khống thể nắm bắt. Hi vọng sau chuyện này, cô ta có thể có cái nhìn khác về ta, cô ta sẽ nghĩ ta không còn là đứa em gái ghen tị với chị nữa, hoặc xa hơn, cô ta sẽ thu nhận ta vào cái thế lực lớn mạnh của cô ta."

Vu Thanh cười nói,"Tiểu thư trăm phương ngàn kế đến được vị trí này, lại luôn hiếu kính bà chủ Lan. chắc chắn cô ấy sẽ nhìn ra cái khổ tâm của tiểu thư thôi. Em đi theo tiểu thư từ nhỏ, đến được nơi này thật không dễ."

Mai Anh cười khổ nói,"Cũng chính vì không dễ, cho nên ngoài thế lực ra, người bên cạnh ta cũng không được sơ sót."

Vu Thanh hiểu được, liền quỳ xuống cung kính nói,"Vu Thanh nhất định sẽ mãi bên cạnh tiểu thư làm trâu làm ngựa, tuyệt không hai lòng."

Mai Anh cười thỏa mãn, vươn tay ra mà đỡ Vu Thanh đứng dậy,"Vu Thanh, ta một thân một mình đi đến nơi này, lại luôn cố gắng thay đổi để người ở đây không nghi ngờ, cũng chỉ có em là bên cạnh giúp đỡ ta, nhất định ta sẽ không bạc đãi em."

Vu Thanh rơm rớm nước mắt mà nở nụ cười, nhanh nhẹn rót trà cho Mai Anh,"Trà nguội rồi, em sẽ rót tách khác cho phu nhân."

Bên ngoài kia, chiếc xe chở nhà họ Đoàn đi càng ngày càng xa, như hòa vào bóng tối bao trùm phía bên ngoài Sài Gòn hoa lệ này.



Mưa Sài GònDove le storie prendono vita. Scoprilo ora