Đây là lần đầu tiên Đức Huy kể lại diễn biến câu chuyện ngày hôm đó. Vừa kể vừa hồi tưởng nên đôi lúc anh hơi ngập ngừng. Nhưng dường như anh đều nhớ rất rõ, bởi đó là trận tranh cãi duy nhất và căng thẳng nhất mà anh từng chứng kiến giữa những thằng em mà anh luôn tự hào về tình cảm thân thiết của chúng nó.
- Lúc tao chạy đến nơi thì thấy tụi nó như sắp lao vào đánh nhau vậy. Tao kéo thằng Trọng ra rồi quát hỏi hai thằng bây bị làm sao, nhưng chả thằng nào chịu trả lời vô trọng tâm. Thằng Mạnh thì cứ "thằng này nó điên rồi", thằng Trọng thì "điên mới xem anh là bạn", thằng Hải vào can còn bị Trọng nó quát là đồ hai mặt. Sau cùng thì tao cũng can được tụi nó, nhưng cũng sém bị ăn đấm...
- Rồi sau đó mày có đi nói chuyện với từng thằng không? - Xuân Trường thắc mắc.
- Có chứ sao không. Tao gặng thằng Mạnh trước, nó cũng bảo không hiểu thằng Trọng bị cái gì. Rồi hình như nó nhớ ra chuyện gì đó nên liền đi tìm thằng Hải. Hai thằng đó thậm thà thậm thụt trao đổi với nhau xong thì lờ tịt tao luôn. Mấy hôm sau tao lại hỏi thì tụi nó đều bảo "Không cần thiết phải nói nữa". Nếu thằng Long không can dám tao đập tung tóe cả lũ...
Không hẹn mà cả đám đều vô thức mà nhìn đến kẻ đang trùm chăn ngủ như chết trên giường. Rồi cùng quay lại nhìn Đức Huy ra hiệu tiếp tục nói. Đức Huy tự biết điều mà hạ thấp giọng xuống:
- Còn thằng Trọng mới đau đầu. Nó không thèm trả lời tao, một mực bảo chuyện của em anh không cần quan tâm. Tao chửi nó cũng trơ trơ, còn bảo anh muốn ghét em thì cứ ghét, em cũng không cần nữa. Tụi mày không biết đó giờ nó hiền lành ngoan ngoãn thế nào đâu, nay tự nhiên nói thế, tao nghe cũng thấy nổi da heo. Thế nên thôi không dám tranh cãi với nó nữa. Nhưng kể từ đó tao không thấy nó cười nhiều, cũng chẳng hề khóc dù đau đớn thế nào...
- Vậy là từ đó tới nay chúng nó vẫn vậy à? Không nói chuyện gì ngoài việc thi đấu? - Đông Triều gãi cằm.
Đức Huy gật đầu thay cho câu trả lời, cả căn phòng sau đó rơi vào một quãng dài lặng thinh. Anh Tiến Dũng ngồi im không nói một lời, mắt tập trung vào chai nước cam ép đang cầm chặt bằng hai tay. Đông Triều một tay chống cằm, vắt chân lên ghế ra chiều suy tư. Xuân Trường khoanh hai tay trước ngực, cúi mặt nhìn xuống đất. Văn Thanh chắp hai tay sau gáy, ngửa đầu nhìn quạt trần.
- Rộp...
- Rộp rộp...
Xuân Trường ngước mắt lên.
- Rộp rộp rộp...
- Giờ mà mày vẫn còn ăn nữa à thằng kia??? - Xuân Trường suýt nữa thì lật luôn cái bàn vô mặt thằng bạn - Khoai tây chiên của thằng Long đó, ăn cho cố đi.
- Lo gì, của nó lại càng phải ăn! - Đức Huy cười hề hề, tiếp tục nhét đồ ăn vào mồm.
Sau khi ăn hết ống khoai tây của Minh Long, đồng chí Đức Huy đánh một cái ngáp, Văn Thanh cũng uể oải vươn vai.
- Thôi ngủ đi mấy anh, mai còn về Hà Nội. Chuyện tụi nó chúng ta còn phải từ từ suy nghĩ, chứ cũng không giải quyết ngay được đâu.
- Ừ đúng đấy. - Xuân Trường gật gật - Tạm thời mọi người cứ xem như không có gì nhé, đừng hỏi han gì mấy đứa nó cả. Chuyện đêm nay cũng chỉ có năm thằng mình biết thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đủ dũng khí để trân trọng cậu
Fanfiction"Mai này có ra sao Dấu yêu ơi, hãy nhớ Tình vẫn xanh muôn thuở Vẫn chỉ dành trao em..." (Yuanyud - phỏng dịch theo ca khúc Moon and back) . Mình thích bạn Dũng, thích lắm thích lắm, mà... "giữa mình và bạn bị chia cách bởi một nam nhân tên Trọng", m...