70. Hai câu nói yêu

3.8K 326 169
                                    

Duy Mạnh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Quang Hải đi từ sáng mà tới tận chiều muộn mới trở về. Từ lúc về nhà, cậu nhóc không hề nhìn anh lấy một cái, cũng không nói một lời. Cứ thấy anh là lảng đi.

Đến tối khi Duy Mạnh bưng bát thuốc vào phòng như thường lệ, Quang Hải liếc nhìn anh một cái, sau đó bưng bát thuốc uống trọn một hơi. Không phụng phịu như mọi hôm, cũng không chờ anh bóc kẹo. Uống xong, cậu đặt cái bát rỗng lên bàn cái cạch, sau đó leo lên giường trùm chăn kín mít.

Duy Mạnh càng kinh ngạc, vội vàng đi tới lật tung chăn ra, đặt tay lên trán Quang Hải, nhíu mày. Đâu có sốt?

- Anh làm gì vậy? - Quang Hải ngồi dậy gạt tay Duy Mạnh ra, nhăn nhó hỏi.

- Mày bị cái gì vậy? - Duy Mạnh tròn mắt - Sao hôm nay lạ thế?

- Em không sao, hơi mệt thôi! - Quang Hải cụp mắt xuống không nhìn anh nữa.

- Bị làm sao? - Duy Mạnh lo lắng xoay tới xoay lui thằng em - Không khỏe chỗ nào?

Quang Hải càng thấy Duy Mạnh quan tâm mình như vậy, lòng lại càng nặng nề, tim lại càng nhức nhối. Cậu muốn hất mạnh anh ra, muốn moi luôn cả trái tim mình ra. Ném trả cho anh tất cả. Tất cả những tình cảm chất chứa bao năm qua.

Tại sao?

Quang Hải thật sự muốn hỏi anh.

Vì sao đã biết, lại không hề nói ra!

- Anh Mạnh. - cậu nói bằng chất giọng khô khốc - Em hỏi...

- Sao vậy? - Duy Mạnh ngạc nhiên nhìn cậu - Hỏi gì?

- Thuốc đó là thuốc gì? - Quang Hải chậm chạp chỉ tay vào cái chén rỗng trên bàn.

Duy Mạnh có hơi chững lại, càng làm Quang Hải khẳng định cậu đã đúng.

Ngập ngừng một lát, Duy Mạnh mới trả lời:

- Thì tao nói rồi. Thuốc bổ... giúp mày ăn ngủ tốt hơn.

- Được rồi. - Quang Hải mệt mỏi gật đầu - Thảo nào uống vào xong buồn ngủ quá. Thôi em ngủ trước.

Nói rồi cậu kéo lại chăn, nằm quay lưng về phía Duy Mạnh. Duy Mạnh ngẩn người nhìn thằng em, trong lòng hoang mang cùng cực, nhưng lại chẳng thể dựng nó dậy truy vấn rõ ràng. Cuối cùng chỉ đành thở dài đi tắt đèn rồi lăn ra giường ngủ.

Đêm đó Quang Hải nằm bất động không hề nhúc nhích, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng nhìn ra ô cửa sổ dày đặc bóng đêm.

Cậu không khóc nổi.

Có những điều, đến lúc cần phải buông tay rồi.

***

Bạn Đình Trọng vừa ngủ dậy là cầm điện thoại nhắn ngay một cái tin chúc mừng sinh nhật Duy Mạnh, còn bảo quà đã nhờ Đức Huy giữ rồi anh nhớ tìm hắn mà đòi. Sau đó là nhắn tin cho anh Tiến Dũng, bảo cậu sẽ bay chuyến hai giờ chiều, hẹn anh tối gặp nhau đi uống nước.

Anh Tiến Dũng nhắn trả lời gần như ngay lập tức, bảo ok, nhưng chắc sẽ có thêm Đức và Đại đi cùng.

Bạn Đình Trọng cũng vui vẻ đồng ý, còn nói sao không rủ cả anh Khánh đi luôn cho vui.

Đủ dũng khí để trân trọng cậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ