Trong mắt cậu Trọng Đại, Phan Văn Đức là một cái tên khơi gợi rất nhiều cảm xúc. Và đa phần những cảm xúc đấy đều chẳng tốt đẹp gì. Còn nhớ năm đó nhóc anh cùng phòng được gọi lên đội tuyển U19, biết bao nhiêu là tự hào, biết bao nhiêu là hy vọng. Sau đó thì được dành cho bao sự chú ý dù anh chỉ là cầu thủ xuất thân từ đội bóng ở giải hạng nhì. Ngày nhóc anh về, cậu Trọng Đại đứng ở ngay sảnh sân bay đón, hăm hăm hở hở chờ đợi nhóc anh ra để bay tới ôm một cái.
Thế mà anh của cậu đi ra lại đẩy hành lý cho một thằng nhãi nào đó, còn quàng tay qua vai dìu nó đi. Cậu Trọng Đại nhớ rất rõ, tên đó vừa đen thủi đen thui, gầy còm gầy cõi, mặt lại còn tái xanh tái ngắt. Mẹ cha ơi, ký ức trở về, y hệt như nhóc anh mình ngày xưa.
Cậu Trọng Đại nhíu mày, đàn ông con trai gì mà khép na khép nép vậy, lại còn níu tay nhóc anh mình, thì thà thì thào chi đó. Lúc anh Tiến Dũng nhìn thấy nhóc em, còn khều khều tên kia chỉ trỏ nói gì đó, rồi mới vẫy tay với cậu Trọng Đại.
Cậu Trọng Đại sấn sổ đi tới, giật cái vali của nhóc anh ra khỏi xe đẩy, lườm nguýt cháy mặt tên còm đang nhìn mình đầy ngạc nhiên kia, không nói một lời quay đít đi thẳng.
- Ơ Đại, đợi anh với anh Đức đi cùng chứ! Thằng nhóc này!
Cậu Trọng Đại biết tên này. Phan Văn Đức, thuộc lò Sông Lam Nghệ An, lớn hơn cậu một tuổi.
Ấn tượng lần gặp chính diện đầu tiên : Ưa không nổi.
***
Cậu Trọng Đại nhớ ngày trước, cứ nghĩ anh Tiến Dũng không thích mình, hết sức bực dọc, nhưng khi biết nhóc anh thực ra là ít nói chứ tính tình lành như củ khoai, cậu lại vô cùng cảm mến. Từ nhỏ, cậu Trọng Đại đã tự cho mình cái quyền và nghĩa vụ ở cạnh bên bảo vệ cho nhóc anh.
Ngoại hình của Phan Văn Đức tuy là giống y chang như cái dáng vẻ của nhóc anh mình ngày xưa, nhưng khi nhìn vào mắt hắn ta, cậu nhóc mười bảy tuổi khi đó vẫn nhận biết được một điều. Tên này không hiền lành gì cả. Không giống nhóc anh.
Cho nên đến tận bây giờ, cậu Trọng Đại vẫn chẳng mấy thân thiện gì với Phan Văn Đức. Có điều nhóc anh của cậu thì bạ ai cũng quen thân được hết, thậm chí quàng vai bá cổ, ôm ôm ấp ấp. Trần Hữu Đông Triều này, Nguyễn Tuấn Anh này, Hoàng Văn Khánh này, Nguyễn Công Phượng này... gần đây thì suốt ngày xoen xoét về Trần Đình Trọng.
Phải cái không hiểu sao mỗi lần gặp cậu, Phan Văn Đức rất hay hỏi thăm về anh Tiến Dũng. Kiểu của anh ta lúc nào cũng cười nói thật là thân thiện, thật là lịch sự. Cậu Trọng Đại ngoài mặt vẫn cười tươi roi rói, anh ta hỏi gì thì đáp nấy. Trong lòng lại mắng mỏ tung tóe.
- Anh Dũng dạo này khỏe không em?
- Vẫn khỏe như voi anh ạ.
Chứ chả lẽ bệnh vặt bệnh vãnh cũng phải kê ra cho anh biết?
- Nghe nói anh ấy đang đi thi đấu cho đội tuyển Việt Nam phải không?
- Đúng rồi anh, sắp SEA Games mà, ảnh chuẩn bị qua Malay rồi.
Ông đang hỏi một điều mà cả chục triệu người Việt Nam cũng biết đấy ông ạ!
- Dạo này phong độ ảnh tốt lắm, chắc là sẽ được đá chính đó em hen.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đủ dũng khí để trân trọng cậu
Fanfiction"Mai này có ra sao Dấu yêu ơi, hãy nhớ Tình vẫn xanh muôn thuở Vẫn chỉ dành trao em..." (Yuanyud - phỏng dịch theo ca khúc Moon and back) . Mình thích bạn Dũng, thích lắm thích lắm, mà... "giữa mình và bạn bị chia cách bởi một nam nhân tên Trọng", m...