Chương 2: Cậu ấy là học sinh nghèo

33.4K 990 53
                                    

Edit: melbournje

🤤

Lâm Vu nhẹ nhàng cúi người, tóc đuôi ngựa rủ xuống một chút, cô nhặt nắp bút lên. Đem nắp bút đưa cho Tần Hành, chỉ là dùng tay đưa vòng ra đằng sau, không hề quay đầu lại.

Động tác kia thể hiện bằng hai chữ -- dứt khoát.

Tần Hành nhìn thoáng qua cái nắp bút trên bàn, lập tức trừng mắt nhìn sau gáy cô. Anh sờ lên cằm, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Vu đối với anh chắc chắn là có thành kiến.

"Nghiêm túc làm bài đi, hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây. Đây đều là mấy bài được học từ cấp hai rồi thôi." Cô giáo Đào bị cảm, lúc nói chuyện giọng có hơi khàn khàn.

Tần Hành nhìn tờ giấy kiểm tra trên bàn, bắt đầu làm bài.

Lâm Vu không bị khúc nhạc dạo đầu này làm ảnh hưởng, tinh thần đều tập trung hết lên bài kiểm tra.

Tiếng chuông vang lên, Tần Hành đưa tay ra muốn cầm bài kiểm tra của Tôn Dương.

Tôn Dương kêu lên, "Đợi chút đã, tớ còn có một từ chưa viết xong! Nhật ký viết như nào?"

Tần Hành: "d-i-a-r-y."

Tôn Dương ngoáy bút viết, "Được được."

Tần Hành rút lấy bài kiểm tra, trực tiếp vỗ vỗ vào lưng Lâm Vu.

"Bài kiểm tra." Đơn giản, dứt khoát.

Lâm Vu quay người, bình tĩnh nhận lấy. Tần Hành xem xét cô một chút, người ta căn bản một ánh mắt cũng không dành cho mình mà.

Tần Hành: "..."

Nội tâm của Tôn Dương: Bình thường mấy cái truyền bài kiểm tra để nộp này, không phải tự tớ làm là được sao?

Trong phòng học lúc này ai bàn đáp án thì bắt đầu bàn đáp án, ai phàn nàn thì bắt đầu phàn nàn.

"Vừa mới khai giảng xong đã kiểm tra, có để cho người ta kịp thở không thế."

"Đây chính là sự thật, Nhất Trung đúng là chốn địa ngục mà. Từ tháng bảy ba mẹ tớ đã bắt đầu cảnh cáo rồi."

"Mọi người nghĩ thoáng lên xem nào. Cuối tuần đi xem phim đi!"

Mọi người bắt đầu ồn ào. Sau khi thi cấp ba xong, ai cũng chơi đến điên rồi. Một tuần này chương trình học rất chặt chẽ, lắm người còn chưa kịp điều chỉnh tinh thần.

Khuất Thần la lớn: "Tuần này có ai đi chơi không đây?"

Dứt lời, lúc này, đột nhiên một bóng người đi tới.

"Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo! Tôi đi từ xa đã nghe được tiếng cái lớp này ồn ào rồi! Còn có hai phút nữa là đến tiết học tiếp đấy? Các cô cậu đang làm gì đây? Có một chút nào gọi là ý thức không hả?" Đây chính là (1) thầy giám thị, họ Hách. Ông ấy vừa tiến đến, phòng học liền xuất hiện áp thấp nhiệt đới.

(1) Thầy Giám Thị: Mình để vậy cho nó Việt Nam =)))).

Khuất Thần yên lặng đi qua bên cạnh ông ấy.

[ ON-GOING ] Chào Anh, Bác Sĩ Tần.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ