Chương 4

705 15 0
                                    

Chuyển ngữ: Mic

Không đợi Nhiếp chính vương điện hạ nghĩ xong, sau thoáng chốc im lặng, cánh cửa một lần nữa bị đẩy ra, kế đó Tiêu Tranh rốt cuộc coi như nhìn thấy hoàn chỉnh dung mạo Văn Tố.

Áo váy màu xanh đậm hoa trắng, tóc dùng một sợi dây tùy ý buộc sau đầu, lộ ra gương mặt trắng nõn mộc mạc, đôi mắt to tròn có thần, con ngươi hắc bạch phân minh thi thoảng lại nhẹ nhàng đảo tròn, không biết là đang nghĩ gì, mang theo đôi chút gian giảo, nhưng không khiến người khác phản cảm, trái lại toát lên một chút đáng yêu.

"Vương gia kim an." Văn Tố trước cong gối hành lễ, lúc này bàn tay run rẩy mới từ sau lưng đưa ra một mâm điểm tâm, "Dân nữ.......tới đưa điểm tâm."

Vì đã nghe Phó Thanh Ngọc nói, lại trông thấy sắc mặt khó coi của mấy phụ tá bước ra ngoài vừa nãy, Văn Tố hiện thời không dám ngẩng đầu , mà giọng nói cũng nhỏ như muỗi vo ve."Bưng qua đi."

Tiêu Tranh nhìn bộ dạng có chút kỳ quặc của nàng, bất đắc dĩ đè xuống phản cảm đối với điểm tâm dạo gần đây tần suất bùng phát khá cao.

Văn Tố lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, người trước mắt đã thay triều phục bị mưa thấm ướt, mặc bộ thâm y màu đỏ, tơ lụa nhẵn bóng như nước dán trên người hắn, khí vận thiên thành. Kim quan trên tóc đã tháo, tóc trước trán một nửa còn chưa khô, một nửa che khuất đôi đồng tử thông minh, nhưng không ngăn được ánh mắt đang nhìn thẳng về phía nàng.

Đây vốn là một ánh nhìn vô cùng bình thường, nhưng Văn Tố bị hắn nhìn đến chột dạ, dường như không dám tiếp nhận sự uy nghiêm này, một lúc lâu sau mới bưng mâm bước đến gần.

Điểm tâm dùng bột gạo làm thành từng miếng hình vuông lóng lánh như ngọc, trên mặt hình như dùng củ cải đỏ tỉa thành từng đóa hoa. Vừa liếc mắt nhìn, tựa như đóa mẫu đơn đỏ thắm khoe nở trên nền tuyết, sắc màu tươi đẹp kích thích khẩu vị người nhìn.

Nhưng Tiêu Tranh lại chỉ thản nhiên lướt mắt qua một cái thì liền ngước lên hỏi nàng: "Đây là cô làm?"

"Vâng." Văn Tố theo phản xạ trả lời, lời vừa thốt ra khỏi miệng thì lại vội vàng không ngừng đính chính: "Không không, không phải dân nữ làm, là Tần Dung tiểu thư làm."

Bản thân lao tâm lao lực lại còn có nguy cơ bị mắng, cuối cùng còn phải nhường công trạng cho người khác, đủ bi thảm mà....

Tiêu Tranh khẽ rũ mi mắt, lại nhìn lướt qua điểm tâm trước mặt, trong mắt lóe lên tia sáng, lúc ngước lên nhìn Văn Tố lần nữa, đột nhiên nhếch môi cười, "Cô bị ức hiếp à?"

Văn Tố đờ ra, thấy hắn nhấc tay đưa về phía chiếc mâm sứ, lấy một miếng điểm tâm.

Ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng cầm miếng điểm tâm tinh xảo ấy, thoáng dừng lại, tựa như thưởng thức, sau đó thì cho vào miệng.

Ngài ấy vậy mà ăn rồi!!!

Văn Tố há hốc, kinh ngạc không thôi.

"Đi cho lời phúc đáp, nói bổn vương ăn rồi, rất hài lòng."

Văn Tố lập tức hiểu rõ, thì ra ngài ấy giải vây cho nàng.

Vương gia, Ngài thật sự là người tốt mà.................TAT

[Full - Reup] Tương Du Nữ Quan (Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói là chuyện lớn)Opowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz