Chương 17

488 14 0
                                    

Chuyển ngữ: Mic

Đợi thêm một lúc, Nhiếp chính vương và hoàng đế bệ hạ vẫn chưa tới, bách quan đều có chút đứng ngồi không yên. Thời gian đã không còn sớm, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì hay không đây?

Không để sứ thần Thanh Hải quốc cảm thấy bị lạnh nhạt, Văn Tố đành phải thi thoảng cùng họ hàn huyên đôi câu, đến nỗi mặc dù đã quen biết với Lưu Kha nhưng gần như chẳng thể nào trò chuyện được với hắn.

Sứ thần ấy tự xưng tên là Đông Đức Trác Y, nói tiếng trung nguyên vô cùng lưu loát, có điều thập phần khôn khéo, biết người chủ trì vẫn chưa tới nên cũng chỉ qua loa đôi ba câu với Văn Tố, thái độ hơi cao cao tại thượng.

Trong lòng Văn Tố có chút nơm nớp, nàng tự nhận trước giờ nhìn người rất chuẩn, thái độ bễ nghễ của người trước mắt này, e rằng địa vị ở Thanh Hải quốc không thấp đâu.......

"Đông Đức chính là họ của Vương tộc Thanh Hải quốc........"

Sau lưng chợt truyền tới một giọng nói khe khẽ, Văn Tố sửng sốt quay đầu nhìn, Tiêu Đoan sắc mặt tái nhợt mang theo ý cười, từ sau chiếc bàn nhỏ đằng sau nàng hơi rướn người về trước.

"Bình Dương vương gia, Ngài ngồi đây à?" Văn Tố thấp giọng chào hỏi, có chút sợ hãi.

"Hết cách, đây là do thúc thúc sắp xếp, cô an tâm đi." Ánh mắt Tiêu Đoan quét qua Lưu Kha bên cạnh nàng, cười cười, đuôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, bất giác lộ ra một tia phong tình khiến các cung nữ đứng cạnh đang trộm nhìn hắn mặt đỏ bừng một phen.

Lưu Kha đối với cách trao đổi giữa hai người thì cảm thấy rất kỳ lạ, huống chi còn có ánh mắt ý tứ không rõ mới rồi kia của Bình Dương vương.

Văn Tố cũng nhận thấy nhưng lại chẳng buồn giải thích. Bởi vì vốn dĩ Chu Hiền Đạt nên ngồi ở đây, hắn là do một tay Nhiếp chính vương đề bạt, coi như là người cánh Nhiếp chính vương, nhưng hiện giờ lại trở thành Lưu Kha người bên cạnh hoàng đế, Bình Dương vương không để ý mới là lạ.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi có chút hoảng hốt, mới rồi làm quen với Lưu Kha.... Bình Dương vương Ngài lúc đó chắc là vẫn chưa xuất hiện đâu nhỉ? Đúng không đúng không?

Đột nhiên lại nghe thấy một tiếng chuông vang lên, thái giám the thé cao giọng xướng: "Hoàng thượng giá đáo—"

Thái hậu và Văn Tố đồng thời thở phào một hơi.

Cuối cùng đã tới rồi!

Đông Đức Trác Y nghe thế lập tức ngẩng lên, dù gì cũng là người rất có thể sẽ trở thành phu tế của nữ vương các nàng, không quan tâm mới là lạ.

Tiểu hoàng đế một thân lễ phục vàng tươi, đầu đội kim quan, tuổi dù nhỏ nhưng phong thái nổi bật, cước bộ cũng cực kỳ trầm ổn, không hổ là thiên tử một nước. Chỉ là đôi môi lại mím chặt, xem ra rất không vui.

Văn Tố nhìn nhìn sau lưng hắn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Vương gia đâu?

Mãi tới khi hoàng đế bước lên thềm ngọc, bách quan bái kiến xong xuôi, cuối cùng mới nghe thấy tiếng xướng tên đó: "Nhiếp chính vương tới—"

[Full - Reup] Tương Du Nữ Quan (Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói là chuyện lớn)Where stories live. Discover now