Chương 18

493 13 0
                                    

Chuyển ngữ: Mic

Nhiếp chính vương anh minh thần võ, chiến công lừng lẫy đêm nay bỗng cảm thấy bản thân lại có chút không biết làm thế nào để cưỡi ngựa.

Thường ngày thượng triều hạ triều đều có xe ngựa trong phủ đón tiếp, trên chiến trường hiển nhiên là một người một ngựa thỏa thích rong ruổi, thế nhưng hiện giờ.........

Tiêu Tranh cúi đầu nhìn người ngồi ngay ngắn cẩn thận đằng trước mình, có đôi chút mất tự nhiên.

Mới rồi gấp gáp rời đi, quá nửa là vì tránh né Tiêu Đoan. Nếu như bị hắn đuổi kịp, đương nhiên sẽ lại hỏi một đống vấn đề như thúc vì sao lại cướp quyền của Thái phó v..v.., kế đó nhất định sẽ quấn lấy hoàng thúc này mãi.

Nhưng đợi đến khi ngựa đã chạy được một lúc lâu, hai người lấy lại bình tĩnh thì đều có hơi ngượng ngùng.

Văn Tố ngồi rúc trong lòng Tiêu Tranh trông vô cùng mờ ám, trời biết nàng khổ sở đến nhường nào, khoan nói tới việc lưng ngựa rất không thoải mái, chỉ nghĩ tới người ngồi sau lưng chính là Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, lại thêm không biết muốn dẫn nàng tới chỗ nào, cho dù là ai thì đều chẳng thể nào cảm thấy thoải mái.

Màn đêm dày đặc, trong thành ngoại trừ một vài tửu lâu cửa hàng hãy còn chưa đóng cửa thì gần như không có ánh sáng. Tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc vang lên trên đường phố tĩnh mịch, vọng khắp mọi nơi, mơ hồ khiến người ta nảy sinh một tia cảm giác vắng vẻ tịch mịch.

Hai người ngượng ngùng một lúc lâu, cuối cùng Văn Tố phá vỡ cục diện bế tắc trước, thấp giọng hỏi: "Vương gia, Ngài muốn đi đâu vậy?"

"Sắp tới rồi." Tiêu Tranh nhìn về phía trước, sau khi xem xét lộ trình liền đáp.

Thực ra hắn vốn định tới đây một mình, có điều vừa rồi không kịp sắp xếp cho Văn Tố nên liền dứt khoát dẫn nàng theo. Nói ra thì, nơi đó vào những lúc hắn một mình rảnh rỗi không có việc gì thì đến đó quan sát, mặc dù không đến mức bí mật nhưng quả thực cũng chưa từng dẫn ai đến đó, cho nên hiện thời bị Văn Tố hỏi, trong lòng lại có đôi chút mất tự nhiên.

Có lẽ, trong suốt hai mươi mấy năm, đêm nay là đêm duy nhất mà hắn có số lần không được tự nhiên nhiều nhất.

Khoái mã một đường băng băng, lúc dừng lại thì trăng đã treo cao giữa trời.

Văn Tố cả người ê ẩm, khổ không tả xiết, nhưng lại không dám nói ra, vất vả xoay người theo sau Nhiếp chính vương bò xuống, thiếu điều muốn nằm rạp dưới đất không gượng dậy nổi.

Tiêu Tranh chỉ tường thành nguy nga phía trước, nói với nàng: "Đi thôi, lên thành lầu."

Không phải chứ............

Văn Tố run rẩy nhìn tường thành cao chót vót ấy. Vội vã chạy suốt cả đêm là để leo thành à? Vương gia , sở thích của Ngài cũng đặc biệt quá chừng chừng? -_-|||

"Đi nhanh chút, còn chưa tới vài canh giờ nữa thì trời sáng rồi." Tiêu Tranh nhìn bộ dạng như cá chết của nàng, không chút giải thích, dứt khoát túm cánh tay nàng đi lên bệ đá thành lầu.

[Full - Reup] Tương Du Nữ Quan (Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói là chuyện lớn)Where stories live. Discover now