Hoàng thúc, tới lượt ngài thị tẩm

9.1K 57 4
                                    

Nghinh Anh Túc nàng là nữ nhi của Cẩn vương Hàn Dạ Quốc, danh hiệu Mị Quốc Quận Chúa, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, độ tuổi trổ mã xinh đẹp nhất của thiếu nữ.
Cẩn vương phụ vương nàng là bào huynh với Hàn Dạ đế Nghinh Bắc Chiến. Năm xưa hai huynh đệ cùng nhau tranh giành ngai vị, phụ vương nàng chủ động nhường ngôi, làm một vị vương gia nhàn tản du ngoạn khắp nơi. 
Đáng tiếc, năm nàng lên mười, phụ vương  trong một lần cứu tế dân lành bị ám sát chết. Mà trong lúc đó, phủ đệ vương gia cũng trải qua một trận huyết tinh. Máu...xác người...xác của sủng vật nàng nuôi nằm la liệt. Mẫu phi nàng liều mạng giấu nàng vào mật thất dưới gầm giường, lưu giữ lại huyết mạch duy nhất của Cẩn vương.
Nàng không ngốc, trái lại nàng rất thông minh!
Nàng cắn vào tay, cắn thật mạnh, nước mắt tuôn dài. Nàng không muốn khóc lớn để kinh động sát thủ bên ngoài, nàng muốn tỉnh táo, muốn ghi nhớ từng giờ khắc đau khổ dày vò này, nuôi ý niệm báo thù cho phụ mẫu. 
Nàng ngây ngốc thật lâu... 
Một gương mặt tuấn mĩ xuất hiện trước mặt nàng. Dung mạo góc cạnh tựa như gọt dũa, tràn ngập dã tính khỏe khoắn. Hắn cau mày nhìn bộ dáng chật vật của nàng, sau đó giang tay: "Anh Túc, Hoàng thúc đến rồi."
Chỉ một câu nói đó, nàng hé miệng, nhả bàn tay đã bị cắn cho máu thịt lẫn lộn, thất thanh khóc lớn tung người ra khỏi mật thất, ôm chặt lấy hắn như cọng cỏ cứu mạng, vùi cả thân hình be bé vào lồng ngực vững chãi. Hoàng thúc vụng về vuốt lưng an ủi nàng.
Sau đó, Hoàng thúc đón nàng vào hoàng cung, cùng ngự tại điện Thiên Hoa. Nàng chỉ cách tẩm điện của hoàng thúc một bức tường. Hoàng thúc cưng nựng sủng ái nàng tựa trân bảo, nàng muốn gì đều được nấy. Có đôi lúc mượn cớ sợ sấm sét, nàng còn trốn lên long sàng ôm Hoàng thúc ngủ cùng. Cảm giác...thật vui thích a.
Hoàng thúc cũng nạp vài tần phi, chức vị không cao, nhưng chủ yếu để làm bình hoa di động, một năm Hoàng thúc bước vào hậu cung không quá ba lần. Triều thần khuyên bảo, Hoàng thúc đều dùng thủ đoạn sát phạt đàn áp. Từ ngày nàng được đón vào cung, Hoàng thúc cũng không thị tẩm tần phi nữa, nói tóm lại, cả hậu cung chỉ có nàng thoải mái thư thái hô mưa gọi gió, khiến bao người ghen ghét đỏ mắt.
Nhưng nàng vẫn thấy không đủ!
Nàng muốn Hoàng thúc, rất muốn Hoàng thúc. Nhìn thấy Hoàng thúc, tim nàng liền không tự chủ nóng lên, đập mạnh, hai má cũng đỏ bừng, rất thích thân cận với người. Đáng buồn là, càng lớn, nàng càng trổ mã, Hoàng thúc lại càng xa lánh nàng...
Đứng trước gương thủy tinh duy nhất trong cung cao hơn cả nàng, Nghinh Anh Túc xoay vài vòng. Thân thể thiếu nữ lả lướt xinh đẹp, lồi lõm đều có đủ. Ngực tròn trịa đủ nắm tay, mông cong cong vểnh lên, da thịt trắng mịn như bạch ngọc cực kì dụ hoặc. Chưa kể đến dung mạo tựa phù dung, mị hoặc câu dẫn, nhìn một lần liền kinh diễm, lại nhìn thêm vài lần, lập tức bị hãm sâu vào dung mạo ấy. Quả là không hề hữu danh tên của nàng, Nghinh Anh Túc, một đóa hoa anh túc diễm lệ xinh đẹp khiến người khác nghiện ngập trầm mê không dứt.
Nghinh Anh Túc đâu biết rằng, không phải Hoàng thúc Nghinh Bắc Chiến của nàng ghét bỏ nàng, mà là hắn sợ, sợ không kiềm chế được muốn nàng, dọa nàng chạy mất. So với dục vọng bản thân, hắn càng quý trọng nàng hơn, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, né tránh nàng, tự dày vò bản thân không ngừng.
"Phúc Quý, hoàng thúc bây giờ đang làm gì?" 
Phúc Quý là thái giám thiếp thân của nàng. Phúc Quý thấy quận chúa đã gần đêm muộn còn khoác áo khoác dày, bộ dạng muốn ra ngoài, liền chạy đến vung phất trần đáp: "Bẩm quận chúa, bệ hạ hiện đang phê duyệt tấu chương ở Ngự Thư Phòng, có dặn nô tài báo lại đêm nay sẽ không hồi tẩm cung, quận chúa ngài cứ  nghỉ ngơi trước."
Nghinh Anh Túc hít sâu, ngoắc tay, nhỏ giọng phân phó Phúc Quý.
Phúc Quý nghe xong, sắc mặt liền biến hóa, hai mắt trợn trừng, khổ não hết sức: "Quận chúa...ngài"
"Nhanh một chút!" Nghinh Anh Túc không cho hắn cơ hội phản bác, lách thân mình bước ra khỏi điện.
🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶🍶
Nghinh Bắc Chiến buông tấu chương, xoa xoa mi tâm đau nhức.
Chết tiệt! Từ nhỏ hắn yêu thích võ thuật, chinh chiến nhiều năm, chỉ muốn làm một võ tướng phò tá huynh trưởng. Không ngờ một khắc bại trận dưới bảy tấc lưỡi của huynh trưởng mà bây giờ phải chịu hậu quả thật đắng. 
Nhắc đến huynh trưởng, đầu óc lại nhớ đến tiểu nhân nhi mị nhãn như tơ, không ngừng khiêu khích dụ hoặc hắn, khiến hắn gặp nàng, trong đầu chỉ xuất hiện mỗi ý nghĩ đè nàng xuống, không ngừng sủng hạnh nàng. 

Liệt Diễm Sắc Nhân Tâm( H nặng)Where stories live. Discover now