Chap 15: "Đen và trắng, chắc ra màu xám nhỉ?"

2.8K 392 35
                                    

Sức lực của Atsushi không biết bị rút đi đâu hết, cả cơ thể vô lực quỳ xuống nền đất nhám xịt, chông chênh đá. Đôi đồng tử mở to nhìn đứa bé trước mặt.

Quá nguy hiểm!

"Chị gái dễ thương yếu hơn em nghĩ nhỉ?" Cậu bé tỏ vẻ ngạc nhiên, một tay ôm búp bê, tay còn lại, ngón trỏ đặt lên môi.

"Cá, cái gì chứ...?!" Atsushi có gắng gượng dậy, nhưng mỗi lần cậu đứng lên, những bàn tay méo mó đen ngòm từ dưới mặt đất lại kéo cậu xuống.

"Mày chẳng làm được gì cả!"

"Mọi thứ sẽ tốt hơn nếu mày chết đi!"

"Ngươi chỉ mang đến bất hạnh đến cho mọi người xung quanh mình mà thôi!"

Hàng loạt những tiếng nói liên tục vang lên, nó cứ nói cứ nói, nói hoài như muốn nuốt chửng tâm trí của Atsushi bằng những lời cay độc, nhúng nó vào màu đen bi kịch.

"Atsushi-kun! Mau bình tĩnh lại đi!" Những cái tay thật sự đã có thể kéo Atsushi vào màn đêm vô tận. Song, may mắn đã mỉm cười với cậu. Dazai đến nơi kịp lúc và vô hiệu hoá năng lực của thằng bé.

"Tàu chuẩn bị vào ga!" Tiếng loa phát lên ngay đúng khoảnh khắc quan trọng.

"Bạn mới của Dazai-san cũng chẳng mạnh mấy nhỉ?" Cậu bé quay người bước lên tàu, không quên để lại một nụ cười cùng câu giễu cợt.

Đoàn tàu nhanh chóng rời ga, mang theo nỗi ác mộng tí hon đi mất. Dazai lại gần Atsushi, ngồi thấp ngang tầm với cậu và quan sát. Xem ra lần này Q đã nương tay rồi, Dazai suy ngẫm, thường thì những kẻ dính lời nguyền của Q đều gần như là phát điên. Mà Atsushi vẫn còn bình thường, chỉ là cậu chưa thoát khỏi cái bóng lúc trước.

Đôi mắt của Atsushi lúc này hiện lên sự bàng hoàng. Hai tay cậu ôm mặt, không dám ngước lên nhìn thẳng người đối diện. Cậu luôn làm cho mọi người thật vọng, cậu không đáng sống. Đả kích từ những lời nói, dù chỉ là ác mộng, vẫn như là những nhát dao đâm vào tim Atsushi.

"Đi nào Atsushi-kun." Dazai đứng dậy, phủi phủi bụi dính trên chiếc áo khoác dài. Đôi mắt màu cà phê nhìn Atsushi.

"Không... em không đáng sống, em chỉ... mang lại—" Atsushi nức nở.

"Atsushi-kun." Dazai nâng cằm Atsushi lên. Sau đó, một tiếng 'chát' rõ to vang lên. Mặt Atsushi theo đà quay đi hướng khác, một bên mặt đỏ ửng dấu tay. Dazai nhìn thẳng vào mắt cậu, cất giọng trầm trầm, nghiêm túc không như vẻ bỡn cợt thường ngày: "Tôi không có quyền xoá bỏ kí ức của cậu. Nhưng đôi lúc, tôi sẽ cho cậu lời khuyên với tư cách là người đi trước."

Atsushi ngước mắt ngập nước nhìn Dazai. Anh vẫn tiếp tục nói đều đều: "Đừng thương hại bản thân. Nếu cậu cứ đắm chìm trong việc thương hại chính mình, cuộc đời sẽ mãi là ác mộng đấy."

"Dazai-san..."

"Ấy, tôi không quen nhìn người khác khóc đâu." Dazai xua tay, hoặc là, cậu không phải là người mà tôi muốn xem. Dazai nói xong, ngầu lòi vài phút, sau đó hình tượng lập tức đi du lịch ở hố đen vũ trụ: "Mà mặt cậu tán đã phết."

(BSD/AkuAtsu) Đừng Bao Giờ Ăn Thứ Gì Dazai Cho!Dove le storie prendono vita. Scoprilo ora