Chap 38: "Cũng nên làm gì đó coi như trả tiền nhà nhỉ?"

1.7K 249 29
                                    

Lại nói về Atsushi của chúng ta, sau khi chẳng hiểu cái mô tê gì sất, đùng một cái hoa mắt chóng mặt ù tai, vừa định hình đã phát hiện bản thân đang từ trên trời rơi xuống.

Lúc này, nếu là Atsushi chả hơn mấy tháng trước, chắc sẽ khóc lóc đến chết mất thôi, như Atsushi bây giờ, đã trải qua bao nhiêu chuyện (bị xiên bao nhiêu lần, bị thả rơi từ trê cao xuống bao nhiêu lần), việc này so ra không khó khăn lắm.

Theo bản năng của hổ tích góp được mấy tháng nay, Atsushi hoá hai tay hai chân thành hổ, vút một cái hạ cánh an toàn trên nóc một toà nhà khá lớn.

"Phù—"

"Rắc.... rắc... rắc rắc!!!"

Chỉ là, còn chưa kịp thở phào một hơi nhẹ nhõm, Atsushi đáng thương nhận thấy nóc nhà dưới chân đang rung chuyển dữ dội, và có dấu hiệu... chuẩn bị thủng một lỗ. Vô thức, Atsushi giơ tay xoa xoa bụng, thầm nghĩ chẳng lẽ mấy bữa nay ăn hơi nhiều sao ta?

Và rồi, dưới sức hút của trọng lực P tác dụng lên Atsushi, cậu bị hút rơi xuống dưới. Khi rơi, Atsushi có thể như loài mèo sử dụng cảm giác thăng bằng sắc bén và khả năng phản xạ của nó tự xoay thân tới vị trí thích hợp. Khả năng này được gọi là phản xạ thăng bằng.

Atsushi xoay người trên không thật đẹp mắt vài vòng, hoàn mĩ đáp đất.

(Nakajima Atsushi: Có chút tự hào!)

"Đúng là một cú nhào lộn hào nhoáng!"

"Sa, Sa, Sanemi-san..." Cậu ấy dẻo quá đi >//<

"Nezuko!!!"

Rõ ràng là có rất nhiều âm thanh, nhưng chả hiểu sao, Atsushi thu vào tai chỉ duy có giọng nói lúng túng mà vô cùng dễ nghe của cô gái. Giật mình, cậu vội nhìn xuống dưới. Quả nhiên bản thân đã đè lên một người nào đó, bảo sao cậu không thấy đau tí nào cả. Mà nhìn kĩ, người này có mái tóc màu giống cậu ghê, nhưng mặt mày, hơi bặm trợn doạ cho Atsushi sợ hãi.

Đối diện với kiểu mặt liệt như Akutagawa đã quen, Atsushi tỏ vẻ, mặt mày nhăn nhó thế này nhìn có hơi không quen.

"Tch...."

"...Này anh gì— Kyaaaaaa!!"

Mới ngồi dậy, Atsushi đã nhảy dựng lên khi người cậu vừa đè khi nãy từ khi nào đã rút ra mũi kiếm sáng loáng, hung tợn nhìn cậu.

"Aaaa tôi xin lỗi mà!!! Chỉ là lỡ té trúng thôi, anh mau dẹp kiếm vào đi!!!! Aaaaa!!! Đừng có chém, đừng có chém, đừng có chém—"

Lạ kì thay, mỗi một câu 'đừng có chém', người kia lại vung kiếm chặt xuống Atsushi như muốn bổ cậu làm đôi.

Nhất thời, xuất hiện hai cái đầu trắng đi nhau chạy vòng vòng.

"Anou..."

Atsushi ngồi ngay ngắn, vẻ mặt bối rối không biết nên mở lời thế nào. May mắn là vị nào đó (trông có vẻ là có chức quyền nhất) nhìn ôn hoà với nụ cười thường trực trên môi đã nói:

"Cậu cứ từ từ nói, chúng tôi nghe."

Nhìn ngài ấy nói mà không nhìn vào cậu, và cả những vết sẹo xếp chồng lên nhau chẳng chịt, không những không làm cho ngài trở nên đáng sợ mà vẫn phong thái uy phong ngút trời, Atsushi nhận ra ngài ấy không thể nhìn được. Song vẫn vô cùng nhanh nhạy, trầm ổn giống như ngài Thống đốc.

(BSD/AkuAtsu) Đừng Bao Giờ Ăn Thứ Gì Dazai Cho!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ