THẾ GIỚI THỨ BẢY: Đã thật nhiều năm tôi không làm đại ca

100 5 0
                                    

Chương 1.

"Tiên sinh, tiên sinh." Có thanh âm thấp thấp kêu Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên một cái ghế gỗ đỏ, cậu nhẹ nhàng 'ân' một cái: "Nói."

Cái thanh âm kia tiếp tục nói: "Tìm được tiểu thư rồi, là ở trong một cái công trường."

Trần Lập Quả đầu óc chuyển bay nhanh, ngoài miệng đáp lại đối thoại, cậu nói: "Công trường?"

Cái kia thanh âm có điểm chần chờ, nhưng rốt cuộc là đem chân tướng nói cho Trần Lập Quả, hắn nói: "Tiểu, tiểu thư...... Giống như yêu sớm."

Trần Lập Quả lại nhắm mắt: "Đã biết, cậu đi xuống đi."

"Dạ." Cái kia thanh âm tràn ngập đối Trần Lập Quả kính sợ, đang nghe đến Trần Lập Quả kêu hắn đi xuống sau, hắn đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa.

Sau khi người nọ đi ra ngoài đóng cửa, Trần Lập Quả lúc này mới có cơ hội làm rõ ràng chính mình rốt cuộc là đang trong tình cảnh nào. Cậu từ trên ghế đứng lên, một bên đi hướng WC, một bên thúc giục hệ thống nhanh chóng gửi tư liệu thế giới này cho mình.

Trong WC, trên gương phản chiếu một gương mặt xinh đẹp của nam nhân, gọi là xinh đẹp nhưng lại hoàn toàn không hiện chút nữ khí, đặc biệt là đôi đơn phượng nhãn nghiêng nghiêng thoáng nhìn liền làm cho người ta cảm thấy lạnh cả người.

Trần Lập Quả thực mau liền biết được tình huống ở thế giới này, ở thế giới này, cậu tên Thẩm Dục Thành, là cái đại lão nổi danh.

Phụ thân của Thẩm Dục Thành là tự mình mang theo một phen khảm đao phát gia, từ tiểu mã tử làm đến đại lão đầu của Tây Nam khu. Cũng không biết có phải do hắn sát nghiệp quá nhiều hay không, mà hơn 40 tuổi đều không có con. Phải thẳng đến 51 mới có Thẩm Dục Thành, đứa con trai lúc tuổi già quý giá, độc nhất.

Thân là con trai độc nhất, tính cách Thẩm Dục Thành phá lệ tranh đua. Chẳng những thông mình mà thủ đoạn còn tàn nhẫn, hoàn toàn chính là vì kế nghiệp cha mà sinh.

Nhưng phụ thân hắn lại không nghĩ làm đứa con trai duy nhất đi lên con đường này, vì thế bắt đầu tẩy trắng, vì con trai mà sáng lập cơ nghiệp ngoài sáng.

Có câu nói rất đúng, thời điểm mà ngươi muốn rời đi chính là lúc ngươi đã già, cách cái chết không còn xa nữa.

Kẻ thù của cha hắn quá nhiều, cuối cùng chết trong một cuộc mưu sát.

Vì thế khi Thẩm Dục Thành mới chỉ 17 tuổi liền phải tiếp quản Thẩm gia đã rối loạn thành một đoàn vì Thẩm phụ qua đời.

Lúc ấy, tất cả mợi người đều muốn nhìn Thẩm Dục Thành xấu mặt, nhìn Thẩm gia, cục thịt mỡ này, bị những kẻ bên ngoài vẫn luôn nhìn chằm chằm cắt nuốt sạch. Nhưng mà năm đó, 17 tuổi Thẩm Dục Thành lại lấy lôi đình thủ đoạn trấn áp thế lực các nơi mượn danh nghĩa mà ngo ngoe rục rịch.

Hắn có một bộ tướng mạo thất xuất sắc, lại không thích cười, đơn phượng nhãn lạnh nhạt liếc nhìn lại làm không ít kẻ mang theo đao tử hoành hành đều chân mềm.

KHOÁI XUYÊN CHI VẬN MỆNH HOÀN MỸ.Where stories live. Discover now