Phiên ngoại 6

12.5K 379 17
                                    


Trong nhà có nhiều hơn một kẻ phiền phức, Bách Thần vẫn là không yên lòng. Vừa vặn mấy ngày nay trong gia tộc nhiều việc hắn không thể không xử lý, cho nên mỗi lần trước khi ra cửa sẽ đối với Long Dục hảo hảo làm phiền một hồi, triệt để để lại ký hiệu, mới bằng lòng rời đi. Đối với động tác nhỏ này, Long Dục đều coi chúng là dục vọng chiếm hữu của Bách Thần, tâm lý càng sản sinh một loại cảm giác hưởng thụ

Bách Thần không ở nhà, Cecil liền vui chơi thỏa thích, cả ngày đều tung tăng bên người Long Dục, rất giống một tiểu hài tử thích được chú ý, luôn miệng "Tiểu thúc tiểu thúc" réo không ngừng. Một hồi tặng hoa một hồi lại đưa tranh vẽ, thay đổi biện pháp đòi Long Dục niềm vui.

Trên thực tế, Long Dục đối với đứa cháu này so với Bách Thần kiên nhẫn hơn nhiều. Không chỉ đem đồ vật nhận, sắc mặt ôn hòa sờ đầu Cecil. Điều này làm cho Cecil nháy mắt tràn ngập năng lượng, trong đôi mắt bốc lên một ngọn lửa mạnh mẽ, công lực quấn người cũng tăng gấp đôi.

Cho nên khi Bách Thần xử lý xong công việc trở về liền từ người hầu biết được Long Dục mang theo Cecil đến thảm cỏ cưỡi ngựa. " Tiểu thúc, là thế này phải không? " Cecil khẩn trương ngồi ở trên lưng ngựa, loạng choà loạng choạng không xác định được phương hướng hỏi. Long Dục một thân suất khí kỵ trang, tóc dài cao cao treo lên, rất có bộ dáng hiệp khách cổ đại. Hắn đơn giản nói đó là bí quyết, thần sắc phải nghiêm túc.

Cecil nắm dây cương, một bộ dáng đáng thương nói: "Tiểu thúc, ta làm không được, ngươi tới ngồi ở mặt sau, dạy ta một chút đi. "Ừm." Long Dục không nghi ngờ, thoải mái nhảy một cái, ngồi lên lưng ngựa.

Lúc Bách Thần chạy đến, Long Dục đang ngồi phía sau Cecil, giả vờ vòng lấy eo Cecil ở bên tai nói gì đó, hai người dựa vào nhau đặc biệt gần, bốn tay đan xen nắm chặt dây cương. Tư thế thân mật khiến Bách Thần căng thẳng. Mặc dù biết là không có gì đặc biệt,chính là Bách Thần không thích bất kỳ ai tới gần Long Dục, ai cũng không được !

Hắn trong lúc nhất thời không có khống chế được sức mạnh trong cơ thể, tin tức tố đột nhiên nổ tung, một cổ cường đại cứ thế tán ra, trêu đến con ngựa lập tức ý thức được nguy hiểm, không khỏi sợ hãi.

Tuấn mã hét dài một tiếng, móng trước cao cao mà nhấc lên. Long Dục lần thứ hai nắm chặt dây cương thời điểm đã chậm, nó rít gào lên quất Cecil xuống lưng ngựa." Trời ạ..." Cecil đau đến nhe răng nhếch miệng, ôm mảng da bị rách lăn lộn trên mặt đất.

Long Dục cấp tốc trấn an được ngựa đang bị hoảng sợ, vươn mình ngồi xuống, nửa ngồi nửa quỳ hỏi: "Cecil có thương tích tới chỗ nào không ?"

Không đợi Cecil trả lời, Bách Thần chạy tới trước mặt, mặt tối sầm nói: "Một Alpha, chỉ là ngã từ trên ngựa, sao có thể thương tổn được ? Alpha không phải là người sao? Cecil nổi giận hướng Bách Thần gầm lên, sau đó lập tức trở mặt, nghẹn ngào chuyển hướng qua Long Dục nói: "Tiểu thúc, ta chỗ này trầy da, đau quá..." Hắn xoè ra bàn tay, lộ ra trên đầu gối đầy vết thương.

[Edit] Sâu Không Lường Được Where stories live. Discover now