Chương 9

3.7K 145 0
                                    

Đảo mắt đã gần kề Tết nguyên đán, mối quan hệ giữa cô và nàng cũng theo thời gian mà khắng khít hơn hẳn...

---------------

Một buổi sáng lại đến, tập thể lớp 11a2 háo hức chuẩn bị tiết mục biểu diễn văn nghệ do trường tổ chức, chỉ có Nhã Ân là nằm ngủ ở cuối lớp, Mỹ An lách người đi qua mấy em học sinh đang vây quanh mình, tiến lại gần lắc nhẹ vai cô " Mau dậy đi tiểu trư "

Đang ngủ mà bị làm phiền, cô lầm bầm vài tiếng, một phát bắt lấy bàn tay đang đặt trên vai kéo xuống làm gối ngủ

Mọi người dường như nín thở nhìn cái người không sợ trời không sợ đất kia. Mỹ An cười ra tiếng, mặt không đổi sắc, lặng lẽ rút tay lại, cầm thước vỗ mạnh lên bàn khiến cả lớp trầm trồ

Thiệt là mạnh mẽ...

Nhã Ân bật đầu ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh, thấy lớp trưởng ra hiệu cô căng thẳng quay đầu về phía sau. Đập vào mắt Nhã Ân là cô giáo chủ nhiệm xinh đẹp, cô khóc thầm, quyết định giả ngu, cười hì hì nhìn nàng

Đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ còn cười ngây ngô như thế, Mỹ An lắc đầu đi lên bàn giáo viên, trong lúc Nhã Ân chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì trên bục giảng lại truyền đến giọng nói của nàng

" Tội ngủ trong lớp tính sao đây ta? "

" Em..."

Ngắt ngang lời cô, nàng nhướn mày nói " Nhân lúc cả lớp đang bàn bạc tiết mục văn nghệ nếu như Nhã Ân tham gia thì cô bỏ qua, còn nếu không thì em hiểu rồi đó "

Lớp trưởng đứng kế bên mồ hôi tuôn ra như suối, kêu Nhã Ân tham gia văn nghệ á? Còn khuya. Tuy nhiên câu trả lời của cô lại khiến cả lớp đứng hình

Nhã Ân thản nhiên đáp " Được nha, tham gia thì tham gia "

Mỹ An ngạc nhiên nhìn cô " Em tham gia thật à? "

" Không phải cô muốn em tham gia sao? "

Mỹ An cười hỏi " Vậy Nhã Ân định đăng kí tiết mục gì? "

" Đánh võ được không cô? " cô suy tư một lát mới hỏi

" Em biết đánh võ? "

" Dạ "

" Vậy tốt quá, lớp chúng ta có hát, múa bây giờ thêm em biễu diễn võ thuật nữa thì còn gì bằng "

Nhã Ân cười cười, cô ấy vui vẻ là tốt rồi...

--------------------

Vừa đi vừa ngáp Nhã Ân cảm thấy chán nản a. Chỉ vì ngủ trong lớp mà mỗi buổi chiều cô phải lết xác đến đây tập văn nghệ đồng thời phải dời giờ làm việc ở nhà hàng sang buổi tối

Có ai thấu nỗi đau này....

Mà thôi bỏ đi, dù gì cũng được gặp cô giáo chủ nhiệm của mình nhiều hơn. Nghĩ vậy, tâm trạng tốt hơn hẳn. Đưa mắt nhìn dáng người thướt tha của nàng ở đằng trước, cô nhanh nhảu chạy lon ton đến gần nàng

Làm như không thấy ánh mắt si ngốc của Nhã Ân đang đặt trên người mình, Mỹ An chăm chú nói chuyện với các em khác lâu lâu lại tia mắt sang cô, mặc dù nàng nhìn cô chưa đến ba giây nhưng vẫn khiến cô ấm áp không thôi

[BH] My LoveWhere stories live. Discover now