Chương 42

2.8K 98 2
                                    

Trợ lý trong lòng lộp bộp, Mỹ An đứng cạnh cô cũng không tránh khỏi kinh ngạc

Trong một lần dọn dẹp ở nhà nội, Mỹ An vô tình nhìn thấy một tấm ảnh, trong hình ba của Nhã Ân ôm eo một người phụ nữ, hai người nhìn nhau cười ngọt ngào mà người phụ nữ đó không ai khác chính là người đang đứng trước mặt nàng, trộm nhìn sang Nhã Ân, cô tựa như pho tượng không hề nhúc nhích

Bầu không khí im lặng bao phủ cả căn phòng, hồi ức như một chiếc xe lửa chạy xẹt qua đầu cô

Nhã Ân ngoan, mẹ mua kẹo cho con này

Mẹ nấu mấy món Nhã Ân thích đó

Mẹ yêu Nhã Ân nhất

Nhã Ân...

Nhã Ân...

Nhã Ân...

Nhã Ân ngoan, đừng khóc, mẹ đi vài ngày rồi về

Người phụ nữ thấy Nhã Ân trầm mặc vươn tay muốn xoa đầu cô nhưng Nhã Ân lập tức né tránh, sắc mặt bình tĩnh: " Không biết Ngô phu nhân tìm tôi có việc gì? "

Nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung, bà thu tay về cười nói: " Chỉ là muốn gặp con thôi, Nhã Ân của mẹ đã lớn như thế này rồi "

Trợ lý sắc mặt đại biến, phu nhân của chủ tịch công ty QA là mẹ của chủ tịch công ty cô? Chuyện này khủng khiếp cỡ nào a

Nhã Ân vẻ mặt như vừa xem hài kịch, cười hai tiếng: " Mẹ? Ngô phu nhân có lầm lẫn gì không vậy? Mẹ tôi đã mất lâu lắm rồi "

Người phụ nữ nắm bàn tay Nhã Ân, ngập ngừng: " Mẹ biết năm đó là mẹ sai, con...không thể tha thứ cho mẹ sao? "

Hất bàn tay của người vừa quen thuộc vừa xa lạ này ra, Nhã Ân nhắm lại đôi mắt hít một hơi thật sâu sau đó mới cất giọng nói: " Ngô phu nhân "

Đối diện với ánh mắt của bà, sắc mặt cô vô cùng điềm tĩnh: " Vào thời khắc mẹ tôi quay lưng rời đi thì tôi đã mặc định rằng, bà ấy...đã mất rồi "

Ngô Cẩm Vân thẩn thờ, bà đưa mắt dõi theo bóng lưng của cô, tiếng đóng cửa vang lên tựa như một con dao cắt đứt mối quan hệ giữa hai người.

Trợ lý đuổi theo Nhã Ân, bảo trì trạng thái im lặng, cô đi theo chủ tịch gần 2 năm, không gọi là nhiều nhưng cũng không phải là ít đủ hiểu được chủ tịch là người ngoài lạnh trong nóng...đoạn đối thoại vừa nãy...

Nhã Ân một bước thành hai bước, dường như muốn trốn chạy khỏi hiện thực, thời điểm đứng trước cửa nhà hàng cô mới lấy lại tinh thần, ngó xuống bàn tay đang bị cô siết tới đỏ, cô vội buông tay, miệng líu ríu xin lỗi: " Em không cố ý, cô có đau lắm không? "

" Đỏ hết rồi a "

Bộ dáng luống cuống của Nhã Ân làm Mỹ An đau lòng, nàng phủ bàn tay mình lên bàn tay cô, nhỏ giọng trấn an: " Cô không sao "

Nhã Ân nhìn xuống mặt đất, trầm mặc không nói, Mỹ An nâng tay xoa đầu cô: " Không có việc gì, chúng ta về thôi "

Nàng nhìn trợ lý: " Tôi và Nhã Ân về trước nhé? "

[BH] My LoveWhere stories live. Discover now