Chương 22

3.7K 133 0
                                    

Nhã Ân nằm dài trên tấm nệm, nhìn hình nền điện thoại mà nản lòng, mới xa nhau có ba mươi phút thôi mà đã nhớ đến như vậy, đúng là lậm quá rồi.

Đang suy nghĩ xa xôi, chợt nhớ từ lúc lên thành phố đến giờ chưa gọi về cho nội, cô tự gõ đầu mình rồi nhanh tay gọi vào dãy số quen thuộc. Nhạc chuông đổ vài giây liền có người bắt máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói đầy nội lực của bà nội: " Cái con bé này, đến giờ mới chịu gọi cho bà à? Biết ông bà trông lắm không? "

Nhã Ân kéo điện thoại ra xa, đợi bà nội bớt giận mới nói nhỏ: " Hôm qua về tới nơi cũng 7h tối, con nghĩ nội ngủ rồi, sáng dậy thì đi học luôn nên con quên mất "

" Mà chị Ngọc đi thành phố chưa nội? "

Nghe lời giải thích trong lo sợ của cháu gái, bà nội mới chịu hòa hoãn: " Chị Ngọc con nói mai mới đi. Bà thấy nhiều người gọi nó lắm, ông bà cũng kêu nó đi đi mà nó không chịu "

" Thôi. Dù gì cũng mấy năm rồi chị ấy mới về, cứ để cho chị ở chơi đi nội "

" Ừ. Mà con với Mỹ An sao rồi? "

" Dạ. Con vừa mới đi ăn với cô ấy xong nè " cô nói với chất giọng vô cùng nói vẻ

Bà nội ở đầu dây bên kia, phấn khích nói: " Thế nào? Định tấn công rồi hả? "

Nhã Ân chưa kịp nói lời nào đã nghe tiếng chạy lạch bạch quen thuộc của bà nội, tiếp theo là giọng nói vang dội " Ông ơi! "

" Ngọc ơi! "

" Cuối cùng Nhã Ân cũng thông suốt rồi "

Cô đỡ trán, dở khóc dở cười chờ đợi, người nghe máy tiếp theo là Bảo Ngọc, chị hớn hở nói: " Mau mau đem cháu dâu về cho ông bà đi nhé. Mỹ An vừa xinh đẹp, tài giỏi lại lễ phép, em mà để mất một cái là hối hận suốt đời đấy "

" Em biết rồi mà "

" Biết rồi thì tốt " này là giọng nói của ông nội

Cả nhà nói chuyện hồi lâu mới chịu cúp máy. Tâm trạng Nhã Ân tốt lên rất nhiều, cô vuốt ve màn hình điện thoại cười ngọt ngào. Muốn nghe giọng nói của cô ấy quá đi mất, nhưng giờ này chắc cô ấy bận rồi.

Nhã Ân thở dài để điện thoại lên bàn, lăn qua lăn lại vài phút lại nghe thông báo tin nhắn mới, với tay mở ra xem, khóe miệng không nhịn được mà giương lên

[ Đang làm gì đấy? ]

Cô nhanh tay gõ gõ vào bàn phím đáp lại

[ Em đang nằm nghỉ để xíu nữa đi làm ]

Tin nhắn vừa gửi đi chưa được hai phút, bên kia đã phản hồi

[ Vậy em nghỉ ngơi đi ]

[ Nhưng mà em nhận ra có một việc giúp em nạp năng lượng nhanh hơn ]

[ Việc gì? ]

[ Chính là được nghe giọng nói ngọt ngào của cô a ]

Tin nhắn được gửi đi, Nhã Ân tưởng tượng ra vẻ mặt xấu hổ của nàng khi xem liền nhịn không được mà nở nụ cười. Vài phút trôi qua không thấy nàng phản hồi tin nhắn, tưởng đâu người ta ngại ngùng không trả lời rồi, ai ngờ điện thoại lại rung lên, nhìn vào màn hình liền thấy người kia gọi đến

[BH] My LoveTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang