Chương 47

2.3K 83 5
                                    

Ba người nói chuyện xong xuôi cũng là một tiếng sau, Nhã Ân vừa bước ra khỏi phòng liền thấy trợ lý của mình trán đầy mồ hôi chạy đến: " Chủ tịch...tôi...tôi tìm ngài nãy giờ "

Trợ lý hơi thở nặng nhọc, Nhã Ân có chút mềm lòng: " Sao không gọi cho tôi? "

Trợ lý lấy lại hơi thở đáp: " Tôi biết ngài có thói quen tắt âm điện thoại a " ý nói có gọi cũng như không

Nhã Ân liếc mắt, trợ lý lập tức rụt cổ lại, Bảo Ngọc phì cười: " Thôi thôi, ba người mau ra ngoài đi "

Nhã Ân nắm tay Mỹ An ra ngoài, đèn chợt tắt, lúc sau, Bảo Ngọc và Thanh Liên đứng cạnh nhau trên sân khấu, chị gõ vào mic, nói: " Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc ngày hôm nay..."

Nhã Ân nhìn chị mình đứng trên sân khấu, mới ngày nào cả hai chỉ là trẻ con, bây giờ lại trở thành những người trưởng thành như thế

" Nhã Ân..."

" Nếu không có ba em thì không có chị ngày hôm nay... "

" Chị không biết em nghĩ thế nào nhưng chị sẽ không bao giờ tha thứ cho dì ấy "

Hình ảnh chị trầm tư đứng bên cửa sổ, chợt hiện về, Nhã Ân hiểu được, chị thật sự nghiêm túc.

Mỹ An thấy cô ngây người, lay cánh tay cô: " Đang nghĩ về chuyện đó nữa à? "

Nhã Ân khôi phục tinh thần, cười đáp: " Đúng là không ai hiểu em bằng cô "

Mỹ An khoác tay Nhã Ân, nhẹ giọng nói: " Đừng suy nghĩ nhiều, chuyện gì đến sẽ đến "

" Được " Nhã Ân gật đầu, khóe môi câu lên một nụ cười ấm áp

Kiến Thành bên này nhìn thấy hai người thân mật siết chặt bàn tay, Ngô Cẩm Vân đứng bên cạnh, cười nói: " Thế nào? Con thích cô gái đó? "

Kiến Thành giật mình nhìn bà, Ngô Cẩm Vân nhấp ly rượu vang đỏ, thản nhiên nói: " Chỉ cần con quay về công ty làm việc "

Câu nói không đầu không đuôi nhưng Kiến Thành vẫn hiểu rõ, hắn lâm vào trầm tư, ba hắn muốn hắn thừa kế công ty nhưng hắn lại chọn làm giáo viên, vì chuyện này mà hai người cãi nhau một trận thật lớn, bây giờ, mẹ hắn lại nói như vậy, hắn suy nghĩ vài phút, gật đầu đáp: " Được "

Ngô Cẩm Vân hài lòng nói: " Tốt lắm "

...

Về đến nhà, Nhã Ân tắm rửa sạch sẽ, ngồi trên giường xem tivi, Mỹ An từ phòng tắm đi ra thấy cô không có gì bất thường, trộm thở phào

Nhã Ân ngẩng đầu, cười híp mắt: " Bảo bối tắm xong rồi à? "

" Ừm "

Nhã Ân chạy tới tủ lấy máy sấy tóc màu xám cắm vào ổ điện, ấn nàng ngồi xuống giường, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng ong ong của máy sấy, tay cô luồn vào mái tóc của nàng, tóc nàng mềm mại như sợi tơ, cô cảm thán: " Tóc cô tốt thật đấy "

Mỹ An nhướn mày: " Lần nào sấy tóc cho cô em cũng nói câu này "

Nhã Ân mỉm cười: " Vậy sao? "

[BH] My LoveWhere stories live. Discover now