Chương 13

3.5K 136 7
                                    

Một bàn bốn người quây quần bên nhau, vừa ấm cúng vừa vui vẻ. Từ lúc trưởng thành cho đến nay đây là lần đầu tiên Mỹ An hiểu được cảm giác gia đình xum vầy là như thế nào

Khi còn nhỏ bạn luôn muốn chắp cánh bay cao, tự do tự tại nhưng khi bạn bước ra xã hội, chẳng còn sự bao bọc của gia đình tự nhiên bạn sẽ biết được mọi thứ đều không phải là màu hồng như chúng ta từng nghĩ. Ngày thường đều bon chen trong cuộc sống để kiếm cơm ăn áo mặc, ngụy trang cho mình một vỏ bọc hoàn hảo nhất. Nếu địa vị xã hội không cao cũng chẳng ai thèm quan tâm đến bạn. Dẫu có khổ đau hay thất bại cũng chẳng thể trở về như những ngày còn bé được ba mẹ nâng niu

Nhã Ân nhận ra nàng đang thất thần cô đẩy nhẹ vai nàng " Cô mau ăn đi a "

Cái đẩy nhẹ của cô giúp nàng thoát khỏi những suy nghĩ mơ hồ. Nàng khẽ cười " Em cũng mau ăn đi "

Cô gật đầu vươn tay gắp một món trên bàn cho nàng " Đây toàn là món tủ của bà nội em đó "

" Vậy cô phải ăn thật nhiều rồi "

" Phải a. Cô mà không ăn là em xử hết luôn lúc đó cô đừng có khóc "

Nàng bật cười véo mặt cô. Bà nội ngồi ở đối diện lập tức bắn ánh mắt qua ông nội biểu thị ý tứ " Ông thấy chưa? Tụi nó có gian tình "

Ông nội gật gật đầu hắng giọng " E hèm. Các con ăn nhiều vào "

Cô và nàng đồng thanh đáp " Dạ "

...

Ăn xong bữa tối, nàng ngồi đung đưa trên chiếc xích đu trong vườn, trạng thái uể oải lúc đầu đều bị hương thơm của cây cỏ xung quanh đánh bay đi mất.

Đứng ở mái hiên nhìn dáng vẻ thoải mái của nàng Nhã Ân chợt liên tưởng đến hình ảnh của mấy vị thần tiên được chiếu trong phim kiếm hiệp mà ông nội hay xem: Diễm mỹ tuyệt tục*

Cô thả nhẹ cước bộ lặng lẽ đẩy xích đu đi về phía trước. Mỹ An giật mình nắm chặt hai bên liếc mắt nhìn người đứng phía sau " Bộ muốn cô té nhào đầu hả? "

" Em hù cô chơi thôi. Haha "

" Xí "

Sau khi cân bằng, nàng thong thả tận hưởng cảm giác bình yên. Lát sau, tiếng bà nội vọng ra từ trong nhà " Mau vào nghỉ ngơi đi a mệt mỏi cả ngày rồi "

Hai người vâng vâng dạ dạ sau đó cùng nhau tiến vào, tình huống tiếp theo lại khiến cả hai dở khóc dở cười

Bà nội kéo các cô vào trong phòng lưu lại một câu " Nhà hết phòng rồi. Hai đứa chịu khó ngủ chung một phòng nhé "

Nhã Ân định lên tiếng phản bác lại bị nàng kéo kéo tay áo. Đợi cánh cửa đóng lại, cô bĩu môi " Nhà còn một đống phòng chứ bộ "

Mỹ An xoa đầu cô " Em không thấy bà nội đang rất cao hứng sao? Tụi mình chịu khó một chút đi mà "

Giọng điệu mềm mại của nàng khiến cô không còn gì để nói. Lăn người nằm sang bên cạnh với tay lấy một cuốn sách để đọc

...

Lúc nàng tắm xong đã thấy cô dựa vào thành giường chăm chú đọc sách. Nàng mỉm cười " Đôi khi cô nghĩ Nhã Ân không phải 17 tuổi a "

[BH] My LoveWhere stories live. Discover now