Chương 11

3.8K 148 0
                                    

Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của năm. Nhã Ân đứng trơ trọi nhìn dòng người qua lại tấp nập ở quảng trường, đột nhiên cô thấy nhớ nàng vô cùng. Vào thời khắc cô nhấc máy gọi nàng thì đồng hồ cũng dừng lại ngay mười hai giờ. Pháo hoa nổ tung tóe giữa bầu trời đêm trông rất rực rỡ. Lẳng lặng nghe tiếng chuông điện thoại đổ từng hồi, cô lại nghĩ hình như mình quá đường đột, có lẽ giờ này nàng đang ngắm pháo hoa cùng gia đình thì sao? Nhưng ngay lúc cô dự định từ bỏ, điện thoại lại thông báo đã kết nối

Tuy nhiên câu chúc mừng năm mới chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói yếu ớt của nàng " Nhã Ân..."

Trái tim như treo lơ lửng, cô gấp gáp hỏi. " Cô sao đấy? Sao giọng cô nghe lạ vậy? "

Nhã Ân có thể nghe rõ âm thanh đồ vật bị rớt xuống sàn nhà. Sau đó là một tiếng tút dài. Cô nhét điện thoại vào túi, dắt chiếc xe đạp của mình chen qua đám người náo nhiệt, dùng tốc độ nhanh nhất để đến nhà nàng

...

Mặt khác, vào mười lăm phút trước, Mỹ An đang ngồi soạn giáo án cơn đau dạ dày bỗng dưng tấn công dữ dội làm cho khuôn mặt của nàng tái nhợt, kéo hộp tủ dự định lấy thuốc uống, điện thoại đột ngột vang lên lướt nhìn vào tên người gọi nàng cố gắng điều hòa hơi thở rồi bắt máy nhưng khi mới kêu tên người kia bụng lại quặn lên từng cơn. Mỹ An ngất đi, điện thoại cũng theo đó mà rớt xuống sàn

...

Chạy lên chỗ của nàng, cô đứng trước cửa nhấc điện thoại gọi liên tục nhưng không ai bắt máy. Sốt ruột, Nhã Ân đến chỗ bảo vệ yêu cầu giúp đỡ thậm chí còn đưa cả chứng minh thư của mình để khẳng định mình không phải người xấu. Bảo vệ đã thấy cô đi cùng nàng một lần nên cũng lo lắng đi theo cô

Dưới sự trợ giúp của bảo vệ, cánh cửa được mở ra một cách an toàn, cô cảm ơn bác bảo vệ rồi nhanh chân đi khắp mọi ngóc ngách trong nhà, đôi chân vừa bước vào phòng ngủ đã thấy nàng nằm trên bàn, sắc mặt trắng bệch. Tim cô thắt lại, di chuyển đến gần nàng, cô tinh mắt phát hiện mấy viên thuốc trong tay nàng, vội vã lấy nước cho nàng uống

Chốc lát sau, sắc mặt nàng cuối cùng cũng chuyển biến tốt hơn, lúc này cô mới yên tâm bế nàng lên giường nằm

---------------

Từng tia nắng chói chang thông qua cửa sổ rọi vào khuôn mặt của người nằm trên giường, Mỹ An khẽ nhíu mày từ từ mở mắt ra. Nàng nhớ hôm qua bị đau dạ dày, điện thoại của Nhã Ân, rồi nàng bị ngất xỉu nữa, vậy tại sao hôm nay nàng lại nằm ở trên giường a.

Cánh tay dường như bị vật gì đó đè lên thì phải. Nàng chống tay ngồi dậy liền nhìn thấy Nhã Ân đang ngủ say bên mép giường

Nghe động Nhã Ân giật mình thức giấc, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên. Nàng tỉnh rồi a, mà sao nhìn mình dữ vậy nhỉ? Cô gãi gãi đầu hỏi " Cô thức lâu chưa? Có đói bụng không?  Bụng còn đau không đó "

[BH] My LoveWhere stories live. Discover now