Chương 21

3.9K 129 7
                                    

Tùng tùng

Kết thúc tiết học cuối cùng, Nhã Ân thong thả dọn dẹp sách vở, đôi chân di chuyển đến phòng giáo viên

Vừa bước vào đã thấy người nào đó đang tập trung vào laptop, tay liên tục gõ gõ trên bàn phím. Người ta thường nói khi chúng ta tập trung làm việc cả người sẽ toát ra mị lực, thu hút người nhìn. Bằng chứng là Nhã Ân đang ngẩn người nhìn Mỹ An, nhìn đến không chớp mắt

Đang loay hoay làm báo cáo để nộp lên hiệu trưởng, Mỹ An nghe tiếng bước chân đến gần rồi dừng lại, tưởng đâu là giáo viên khác đến lấy đồ, nàng cũng không để ý, cho đến khi cảm nhận được ánh mắt của ai đó, xoay đầu liền thấy cô học trò đáng yêu của mình.

Mỹ An đứng dậy, cúi người, kề sát mặt mình vào mặt Nhã Ân nói nhỏ: " Sao mỗi lần cô nhìn thấy em thì toàn là lúc em thất thần thế? "

Đưa tay nhéo mặt cô, Mỹ An cười: " Đang suy nghĩ gì vậy cô bé? Nói cô nghe xem nào "

Bị nhéo đến đau, Nhã Ân bĩu môi nhìn khuôn mặt của nàng gần trong gang tấc nói: " Ai biểu cô xinh đẹp quá chi, làm em ngây ngẩn cả người "

Mỹ An đứng thẳng lưng, quay đầu về phía bàn làm việc: " Em đó. Càng ngày càng khéo nịnh " có trời mới biết nàng đang đỏ mặt như thế nào

Nhã Ân đi lại gần nàng nói: " Em không hề nịnh nhé. Cô xinh đẹp thật mà "

Từ nhỏ đến lớn, Mỹ An đã nghe không ít những lời khen ngợi như thế, nhưng bây giờ người nói là cô, thì cảm giác có chút khác biệt

Thấy nàng ngại ngùng, Nhã Ân cong môi cười: " Không biết em có cơ hội cùng người đẹp đây đi ăn trưa được không ạ? "

" Sao không nói sớm, để cô thu dọn một chút rồi mình đi " Mỹ An nhanh tay thu dọn bàn làm việc

Nhã Ân tiếp tục đùa dai: " Cô cứ làm cho xong đi ạ, được đợi một người xinh đẹp như cô, em không thấy phiền mà còn thấy vui lắm a "

Đem quyển sách cất vào trong túi, Mỹ An điểm nhẹ vào trán cô: " Nay miệng em bôi mật à? "

" Thế cô có muốn nếm thử một chút không? Ngọt lắm đấy "

Đứng trước trình độ thả thính thượng thừa của cô, Mỹ An chỉ còn biết lắc đầu, nàng đi ra ngoài lưu lại một câu: " Mật ngọt chết ruồi "

Nhã Ân cười hì hì, cong chân chạy theo nàng, cô vươn tay nói: " Đưa túi xách của cô đây, em cầm giúp cho "

Mỹ An lắc đầu từ chối: " Thôi, cô cầm được mà, có nặng nề gì đâu "

Nhã Ân bĩu môi, vươn tay giành lấy: " Biết là không nặng nề gì nhưng em vẫn muốn giúp cô a " sau đó nắm lấy tay nàng, động tác vô cùng tự nhiên: " Còn tay của cô chỉ thích hợp để cho em nắm thôi "

Không nằm ngoài dự đoán, gò má của ai đó chợt hồng hào một cách lạ kỳ, dù gì giờ này cũng không có ai trong trường, nhà xe lại gần như thế, chắc không ai phát hiện đâu, nàng nghĩ vậy nên vẫn để im cho cô nắm, lắm lúc còn siết chặt thêm một chút. Hành động nhỏ nhoi đó làm sao qua mắt được cô, trong lòng Nhã Ân bắt đầu nhen nhóm một chút hy vọng cho bản thân mình.

[BH] My LoveWhere stories live. Discover now