Chương 16: Nỏ Thạch Lỗ

9 1 1
                                    

Nhiều năm về trước, khi Tụ Pán lên nắm quyền lực đế vương, rất nhiều những anh tài từ khắp mọi nơi về diện kiến Xích Đế. Trong số ấy có một người Rygal tên là Lỗ từ vùng rừng núi Thằn Lằn xin được quy phục. Đế hỏi:

"Theo ngươi, việc hệ trọng nhất của quốc gia ta bây giờ là gì?"

"Điều quan trọng nhất của quốc gia ta hiện tại ngoài nội trị thì còn phải chú ý đến quốc phòng. Để giữ được toàn vẹn lãnh thổ mà tổ tiên đã bảo vệ và gây dựng hàng thiên niên, chúng ta phải có một quân đội mạnh, được trang bị tốt."

"Hay lắm, ngươi nói rất hay. Sau nhiều năm loạn lạc, quân đội Xích Thuấn rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Vũ khí cũ kỹ, kinh nghiệm lỗi thời. Ngươi đến từ vùng núi Thằn Lằn phỏng?"

"Dạ đúng vậy, thưa đức Bloikeos."

"Vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Thạch Lỗ. Thạch Lỗ, ngươi cần gì, cứ nói với ta!"

Thạch Lỗ lạy tạ:

"Suốt cuộc đời bề tôi này đã từng rèn biết bao nhiêu vũ khí; và việc tốt nhất của tôi cũng là quanh quẩn bên lò rèn. Thạch Lỗ này chỉ xin ngài một lò rèn luôn luôn rừng rực cháy sáng như những lò rèn của Nub Rygal."

Thạch Lỗ sau ba năm lấp đầy lò rèn của Bàn Phủ bằng tiếng gang đã chế tạo ra một vũ khí vô tiền khoáng hậu. Đế Tụ Pán gọi nó là "Nỏ thần" hay "Nỏ Thạch Lỗ". Chiếc nỏ của Thạch Lỗ có thể bắn nhiều phát tên trong một lần. Mỗi tên có đầu ba cạnh, được bịt đồng sắc nhọn.

Thạch Lỗ cũng giúp Đế cải tiến thành Bàn Phủ. Từ ba vòng thành sơ khai thời Lạc Tục, Thạch Lỗ đã xin Đế cho xây thành chín vòng thành chắc chắn, được cẩn thận kè bằng những tảng đá khổng lồ để tránh sụt lún. Đào đất đến đâu, khoét hào đến đó; thành đắp đến đâu, lũy xây đến đó. Mặt ngoài lũy là những dốc thẳng đứng; mặt trong lại thoai thoải. Những hào nước được đào sâu hơn; chúng đều liên kết với nhau, như một mê cung bao quanh các vòng thành. Người ta có thể đi thuyền từ Cung Nội ra tận sông Cả, hay thậm chí là cả hồ Bontiena; từ đó, lan tỏa đi khắp nơi mọi chốn của Xích Thuấn. Kể từ khi ấy, Bàn Phủ như khoác lên mình tấm áo mới, như khai mở long mạch, dang tay ôm trọn lấy tinh túy của đất trời. Khu đô thị Bàn Phủ sầm uất với những khu chợ mọc lên đông đúc, là một trong những tụ điểm giao thương quan trọng bậc nhất của cả Liên Minh Xích Thuấn, cùng với Mân Xích và Bạch Hạc.

Thế nhưng, trong khi bức tường thành là bộ giáp hoàn hảo, sự đông đúc của Bàn Phủ khiến cho Đế Đô dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Bức thư bồ câu được gửi đến cho Đế Tụ Pán vào đêm trăng rằm tháng Giêng. "Đoàn Hắc Kỵ Binh của người Dkyil đang tiến tới thành Bàn Phủ. Trên dưới một vạn quân!"

"Chúng đã vượt qua lãnh thổ Sa Nang." - Tụ Pán nắm chặt lấy tay vịn ngai vàng, "Tụ Mô đã phản bội lại lời thề linh thiêng."

Leia Kurung chống gậy, lật đật tiến tới an tọa ở ngai bạc bên cạnh đức Đế vương, "Khu rừng phía Nam Cận Mễ sẽ giúp chúng ta kìm chân chúng được một chút. Trước hết ngài phải di tản dân chúng đã."

"Hơn năm vạn dân, chưa kể những thương nhân, khách vãng lai từ khắp mọi chốn. Ngài tính cho ta, liệu có kịp trước khi giặc đến hay không?"

Khúc Tráng Ca Âu KiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ