Chương 9: Xuất quan

34 4 0
                                    

Giây phút tổ tiên phù hộ này hắn chắc chắn phải nắm cho bằng được. Hoàng Ngự Vũ kia say mê đến mức cả hai tay mần mò xuống bên dưới, không để tâm đến việc mình đã ngưng khóa hắn. Thời cơ như ánh sao vụt ngang qua trời, Mẫn Hi chớp lấy không ngần ngại. Hắn dùng toàn bộ chút sức lực còn lại, đẩy y ra, rồi nhanh chóng ngồi dậy

Chát!

Âm thanh vang lên, khoảng không gian dần dần yên tĩnh đến lạ thường. Hoàng Ngự Vũ lãnh trọn một cái tát từ phía người kia. Y đơ mặt một lúc, đưa tay lên xoa xoa bên má vừa bị đánh. Nơi đó thoáng ửng chút hồng nhạt, đoạn mang lại cảm giác có phần nóng ran.

- Súc sinh!

Ánh mắt Mẫn Hi chứa tầng hơi nước mỏng, mang theo đó là vài tia phẫn nhiên. Hắn kéo tấm chăn, quấn xung quanh mình, đứng dậy có ý định bỏ chạy. Cứ tưởng cái tát kia sẽ làm y sững người trong quãng thời gian đủ để cho mình chạy khỏi phòng này, ai ngờ hắn vừa đi đến cửa đã nghe tiếng Hoàng Ngự Vũ nói đểu.

- Ăn mặc mỏng manh, y phục lại còn bị xé rách như vậy, ngươi định đi đâu với bộ dáng này?

Y khoanh tay, đứng tựa người vào cạnh giường. Hắn nghĩ chuyện vừa rồi sẽ khiến y áy náy, không đụng đến mình trong ít nhất là vài ngày tới. Vậy mà tên này lại không có liêm sỉ như thế, biết vậy hôm qua trốn luôn cho rồi.

- Ta đi đâu cần ngươi quan tâm sao?

Mẫn Hi hơi ngoảnh mặt lại. Hoàng Ngự Vũ tiến về phía hắn, hai người lại lần nữa tiếp xúc ở khoảng cách gần. Y nắm tóc hắn, giật mạnh về phía sau. Mấy ngón tay y bấu sát vào, móng nhọn đâm thẳng vào da đầu làm hắn đau điếng nhíu mày.

- Ngoan ngoãn ở đây, quả nhân sẽ không bạc đãi ngươi.

Hoàng Ngự Vũ quăng hắn về phía giường ngủ, không giải thích gì thêm. Mẫn Hi cảm thấy người này đang đối xử với hắn như một món đồ chơi vậy, chơi chán liền vất thí. Hắn cũng là con người, cũng có cảm giác chứ có phải khúc gỗ đâu mà hoàn toàn vô tri.

Đột nhiên hắn thấy buồn nôn không chịu nổi. Mẫn Hi ngồi trên mặt đất, trong bụng luôn có cảm giác cồn cào. Một tay hắn đưa lên chặn ngay miệng, tay còn lại đặt ở bụng nhỏ, cố gắng nhịn xuống những cảm giác bây giờ, nhưng rồi cũng không nổi.

Nín được tầm mấy giây ngắn ngủi lại bị cảm giác tanh nồng trong cổ họng làm cho bắt buộc phải tống khứ hết mấy cái thứ kia ra ngoài. Cúi đầu, hắn nhìn những thứ mình vừa nôn ra một cách hoảng sợ.

Máu...

Không phải bất kì loại dịch nào khác, nó là máu tươi. Chất lỏng màu đỏ kia rõ mồm một lên sàn nhà, đến mức hắn không muốn tin cũng phải tin. Mùi tanh tưởi vẫn còn trong cuống họng, bụng quặng đau từng cơn, hắn có cảm giác rằng mình sắp sửa làm thêm bãi nữa. Vai nhỏ khẽ run rẩy, giờ đây hắn vừa lạnh vừa đau.

Hoàng Ngự Vũ dường như nhận ra có gì đó không đúng. Mẫn Hi theo lẽ sẽ còn chửi thêm vài câu nữa, bây giờ ngoan ngoãn như vậy thì hơi sai. Y ngoảnh đầu, nhìn thấy đối phương như vậy liền nổi lên một cơn hoảng hốt. Nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn, y ôm lấy vóc dáng nhỏ bé kia, bế thẳng lên giường.

ĐÔNG PHONG BẤT DỮNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ