Chương 70: Khách

8 1 0
                                    

"Có lẽ vậy." - Mẫn Hi tựa người vào thành giường. - "Trách đệ quá vô dụng, còn trẻ mà mắt đã mờ, đêm đó chỉ nhìn ra tên cầm đầu đeo một miếng ngọc bội trắng."

- Ngọc bội trắng? Đệ kể chi tiết ra được không? Miếng ngọc trông như thế nào? Hình dáng ra làm sao?

"Huynh đợi đệ nhớ một chút." - Nhìn biểu cảm này của Dịch Thừa Thiền, ở trong lòng hắn khẽ cười một tiếng. Xem ra Dịch Thừa Tiền có thể biết danh tính chủ nhân miếng ngọc, vậy thì không quá khó khăn cho hắn rồi. - "Miếng ngọc đó có dạng tròn, màu trắng, dường như là làm bằng đá quý. Cơ mà đệ nhìn thấy nó nhẵn bóng, rất mịn, có cảm giác mát lạnh, lại có chạm hoạ tiết song ngư."

Nghe hắn nói như thế, Dịch Thừa Tiền nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời: "Ngọc bội màu trắng, theo như đệ miêu tả thì ta đoán không lầm nó làm từ Ngọc Mã Não hoặc Ngọc Bích Trắng."

Có được suy đoán này của gã, hắn như cá đang mắt cạn mà gặp được nước. Ngọc Mã Não với Ngọc Bích Trắng đều là những thứ trang sức đắt tiền, phàm chỉ có giới đại gia Trúc An mới có khả năng sở hữu. Từ manh mối này có thể suy đoán được thằng dân tổ hôm trước thuộc tầng lớp quyền quý, không phải nhà quan thì cũng là con của ông phú hào nào đó.

- Chuyện này phải từ từ vậy. Cơ mà đệ vẫn nên giữ cho mình một chút cảnh giác đấy!

Hắn cười. Xem ra chuyện lôi kéo Dịch Thừa Tiền lên một con thuyền với hắn cần phải dài dài, hoặc ít nhất là cho đến khi hắn xác định rõ cái đứa chết bầm kia là ai đã. Cơ mà nhìn thái độ của gã như vậy, hắn đoán là gã cũng đang muốn giúp mình, có điều vẫn đang nghĩ là nên giúp thế nào đây. Nghĩ xấu đồng liêu là không nên nhưng suy cho cùng thì cái xuất thân của gã cũng thuộc danh môn thế gia, gã cũng từng nói người mang họ Dịch đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Chuyện lần này chắc chắn có liên quan tới mấy vị trong triều. Cơ hội kéo người khác đang ở trước mắt mà gã không làm thì có mà là thằng đần. Hắn cảm nhận được gã đang muốn hợp tác với mình, bằng một năng lượng nào đó.

"Mà bỏ đi. Hôm nay huynh sang đây lâu như vậy, không sợ tẩu tử ghen sao?"

- Tẩu tử nào?

"Thì cái vị họ Thẩm làm nghề bán văn phòng phẩm ấy!"

Tay còn lại hắn che miệng, nói xong lại cười mỉm. Dịch Thừa Tiền hiểu ý hắn muốn đề cập tới ai, đột nhiên không khống chế được cảm xúc của bản thân mà đỏ mặt. Hắn nhìn thấy gã như vậy, vốn đã cười nay lại càng có thêm phần tiếu ý hơn. Vậy là hắn đoán đúng rồi, Dịch huynh của hắn thật sự có tình ý với Thẩm Thiếu Lương nhỉ?

- Tự nhiên khi không lại nói đến vụ này....

"Đệ trêu huynh tí thôi, cơ mà huynh thích vị đó thật hả?"

- Ta cũng không biết nữa, hiện tại thì ta thích y nhưng mà....

Nhưng mà sau đó thì không rõ. Dịch Thừa Tiền biết bản thân là loại người thế nào. Thẩm Thiếu Lương không phải tình đầu của gã, trước đây gã cũng từng thích một người, tuy nhiên tình cảm đó cũng chỉ kéo dài được mấy tuần. Kết thúc quãng thời gian tương tư, lên kế hoạch theo đuổi, đùng một cái gã phát chán với cái thái độ thờ ơ, dửng dưng của người kia, từ đó không tiến tới nữa. Gã nghĩ mình cả thèm chóng chán, cho nên lần này với Thẩm Thiếu Lương, gã muốn để từ từ xem sao.

ĐÔNG PHONG BẤT DỮWhere stories live. Discover now