Chương 3: Phẫu thuật

5.9K 361 39
                                    

Edit: Ly Ly

Rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, trước tiên Sở Ngự đi đến phòng bệnh. Chỉ còn lại hai vợ chồng Thẩm Minh đứng trước cửa, Sở Ngự đi lên phía trước nói hai câu với bọn họ chờ Thẩm Kiêu tỉnh, cần phải mặc quần áo phòng hộ do bệnh viện cấp rồi mới được vào, phòng ngừa mang vi khuẩn theo, hiện giờ đang là thời kỳ then chốt, phải đặc biệt chú ý, qua vài ngày sau là có thể vào thăm như bình thường.

Giải thích xong một chút việc vặt, Sở Ngự liền định rời đi, mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng do lúc trước trong thư giới thiệu của nguyên thân viết có thể ở trong thành hai ngày, hắn chỉ cần cầm đi ở trọ khách sạn, sáng mai lại đến Cung Tiêu Xã mua chút đồ rồi bắt xe trở về Thẩm gia thôn.

“Tiểu Sở, hôm nay cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu thì chúng tôi thật sự không biết làm sao bây giờ. Chú đây cũng chỉ có thể mặt dày giữ chân cậu ở lại đây nhiều thêm một chút, hai vợ chồng già chúng tôi sợ rằng buổi tối sẽ có chuyện đột ngột xảy ra, cậu yên tâm, cậu nằm ở ghế trên kia, nếu có chuyện gì tôi sẽ kêu cậu, được không?”

Nói xong, Thẩm Minh đỏ mặt, dù sao Sở Ngự đã giúp bọn họ rất nhiều rất nhiều, nhờ vả người ta cùng trông nôm con trai nhà mình, quả thật có chút quá mức, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Sở Ngự nghe xong, trong lòng âm thầm ảo não một phen. Hắn có thể khẳng định Thẩm Kiêu sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng người khác lại không biết. Huống chi lại là người làm cha làm mẹ, là hai người lo lắng cho Thẩm Kiêu nhất.

Hắn vội vàng nói: “Chú Thẩm, lời này của chú quá nghiêm trọng, đêm nay con sẽ ở lại đây chờ Thẩm Kiêu tỉnh lại, hai người yên tâm, Thẩm Kiêu còn trẻ, phẫu thuật cũng coi như là rất thành công, năng lực khôi phục của cậu ấy rất mạnh, không cần quá lo lắng.”

Nghe thấy Sở Ngự sẽ đồng ý ở lại, vợ chồng hai người Thẩm Minh thở phào một hơi. Trong lòng đều nhận định Sở Ngự chính là quý nhân của con trai bọn họ, cũng âm thầm tính toán sau này phải báo đáp hắn như thế nào.

Một lát sau, Thẩm Minh ra ngoài mua chút đồ ăn trở về.

Thẩm Minh gọi Sở Ngự lại nói: “Tiểu Sở, tới đây ăn chút gì lót bụng nè.”

Sở Ngự mở cơm hộp của bản thân ra, bên trong là một phần thịt kho tàu và một ít khoai tây khối, Sở Ngự đỏ mắt nhìn thịt kho tàu, không nói gì, yên lặng ăn. Hắn biết đây là tâm ý của hai vợ chồng Thẩm Minh, nếu chối từ, bọn họ sẽ không vui.

Hai vợ chồng Thẩm Minh thấy Sở Ngự ăn cơ, cũng an tâm hơn. Mặc dù chỗ này không tính là gì, nhưng cũng là một chút tâm ý của bọn họ, không có gì có thể so sánh được với con trai, Sở Ngự cứu con trai của bọn họ cũng chính là cứu một nhà bọn họ.

Sau khi ăn no, Sở Ngự ngồi ghế trên nghỉ ngơi. Mặc dù thân thể không cảm giác buồn ngủ, nhưng sau khi được rảnh rỗi, Sở Ngự không tự giác nhớ đến lúc trước hắn ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm đã ba ngày không chợp mắt, càng nghĩ càng mệt, vậy mà lại thật sự chậm rãi ngủ rồi.

Nửa đêm, Sở Ngự tỉnh dậy. Hắn nhìn khắp nơi, phát hiện hai vợ chồng Thẩm Minh ngồi bên cạnh cũng dựa vào nhau ngủ. Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, đứng dậy đi WC rửa mặt, tự sửa sang lại mình, rồi đi về phía phòng bệnh.

[Đam Mỹ] Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên ĐạiDonde viven las historias. Descúbrelo ahora