Chương 46: Cậu là mặt trời, tôi quay xung quanh cậu...

13.4K 1.5K 297
                                    

Chu Thanh Lạc không muốn nghiền ngẫm cảm giác chua xót này nữa, chỉ vùi đầu làm việc dời sự chú ý đi.

Nhưng nhìn trái nhìn phải một chút, đồ đạc đã dọn dẹp xong hết rồi, cậu liền vung cánh tay đứng một bên nhìn Tống Lăng làm việc, càng nhìn càng muốn rút một con dao bầu dài năm thước, chém chết con lừa bướng tam quan bất chính trước kia.

Bao che bạch nguyệt quang đạo nhái, làm người phối màu hộ giúp bạch nguyệt quang...

Sao không lên trời luôn đi(*)?

(*) 你咋不上天呢: Phương ng Đông Bc, bày t s bc bi, tc gin hay cc kì bt mãn v mt điu gì đó.

Tống Lăng đang dùng băng dính dán quanh một cái hòm, dán được một nửa thì hắn ngẩng đầu hỏi cậu: "Chu Thanh Lạc, dao đâu?"

Chu Thanh Lạc nghiến răng nghiến lợi: "Tôi cũng đang muốn dùng, tốt nhất là dùng dao bầu đi."

"Cắt băng dính thôi không cần phải dao bầu đâu nhỉ..."

"Cắn đi!"

Tống Lăng nhìn Chu Thanh Lạc hung tợn thì im lặng hai giây, hắn không nói nữa, cúi đầu cắn băng dính.

Người nào đó càng ngày càng hỉ nộ vô thường, càng ngày càng không vui vẻ nữa.

Chu Thanh Lạc thấy trên bàn còn thừa mấy cái cốc chưa xếp vào, nhìn lại hoá ra là bán thành phẩm cậu vẽ.

Truyện tranh Lời Thề vẽ một nửa, cậu định chờ nửa kia ra thì sẽ vẽ tiếp.

Chu Thanh Lạc làm bộ lơ đãng liếc nhìn, nâng cằm lên, "Vậy còn mấy cái kia, anh xem xem có cần không."

Tống Lăng đang bận, không nhìn kĩ xem trên cốc vẽ gì, "Được, để lát nữa tôi cất đi."

Chu Thanh Lạc xỉa xói: "Được, lấy về đi, tôi giúp anh vẽ đủ hết, để anh cất giữ."

Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Thanh Lạc cảm thấy giọng mình vô cùng xa lạ, hàm răng như nhũn ra, giống như ăn sống một miếng chanh, chua cực kì.

Hình như Tống Lăng cũng nhận ra. Hắn dừng công việc trong tay, ngẩng lên nhìn Chu Thanh Lạc rồi lại nhìn cái cốc kia, ánh mắt hắn loé lên một cái, có chút không tưởng tượng nổi.

Chu Thanh Lạc đang muốn giải thích, không ngờ Tống Lăng lại mở miệng trước cậu một bước, "Chu Thanh Lạc à, cậu đang ghen đấy hả?"

May mà Chu Thanh Lạc đã ý thức được mình không đúng lắm trước, đã chuẩn bị tinh thần xong, chờ đến lúc Tống Lăng nói lời này, nội tâm đã không còn gợn sóng nào.

Cậu lạnh nhạt nói: "Anh đang nghĩ cái cứt gì vậy?"

Tống Lăng cúi đầu xuống tiếp tục bận rộn, "Nếu cậu thực sự ghen, có ăn cứt tôi cũng ăn."

Chu Thanh Lạc cười, "... Ranh giới cuối cùng của anh nhỉ?"

"Cậu chính là ranh giới cuối cùng của tôi."

[Edit/Đam] THẾ THÂN CÀNG NGÀY CÀNG ĐÁNG YÊU THÌ PHẢI LÀM SAO ĐÂY?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ