104. Thỏ con ngoan ngoãn 42

2.1K 275 1
                                    

Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

"Tư Cửu Lê, ngươi làm sao vậy?"

Nguyễn Đường vươn tay quơ quơ trước mặt Tư Cửu Lê, có chút tò mò.

Tư Cửu Lê xoa bóp gương mặt mềm mại của Nguyễn Đường, ôm Nguyễn Đường vào trong ngực mình. Hắn cúi đầu hôn lên chóp mũi Nguyễn Đường một cái, thần sắc tự nhiên, "Không có gì."

Nguyễn Đường bất mãn rụt gương mặt mình lại, "Gạt người."

Móng vuốt nhỏ của cậu không an phận nhéo nhéo gương mặt Tư Cửu Lê, giống như tức giận, "Trên mặt ta có phải viết mấy chữ "ta rất dễ lừa" hay không, mà ngươi trợn tròn mắt nói dối với ta như vậy."

Tư Cửu Lê cùng Nguyễn Đường trán chống trán, tròng mắt đậm màu của hắn nhìn cậu chăm chú, thời điểm không cười thoạt nhìn lạnh lùng sắc bén, nhưng khi lộ ra ý cười, chút lạnh lẽo cùng hung ác đó đã bị hòa tan.

Hắn hôn lên môi Nguyễn Đường, buồn cười nói, "Ta cũng không dám."

"Dù sao thỏ con nhà ta đang muốn hung dữ với ta."

Lúc trước ở trên Thiên Tê Tông vẫn còn là thỏ con mềm mại, ngoan đến không chịu được, lúc này lại biết nằm ở trong lòng ngực hắn cáu kỉnh.

Nguyễn Đường mím môi, lông mi run rẩy, có chút ngượng ngùng cùng rụt rè. Cậu nắn vuốt ngón tay thon dài của mình, bất giác quơ quơ, biệt nữu nói, "Ta nào có."

Cậu, cậu vẫn ngoan mà.

Hơn nữa nếu không phải Tư Cửu Lê quá, quá phận, cậu cũng sẽ không tức giận.

Tư Cửu Lê cong môi cười. Hắn ôm Nguyễn Đường hướng vào trong lòng ngực mình, một bàn tay vuốt ve dọc theo sống lưng cậu, "Được rồi, đi nghỉ sớm một chút đi."

"Chờ đến ngày mai, chúng ta phải trở về Thiên Tê Tông."

"Sau khi đưa Diệp Nam Kỳ trở về, chúng ta sẽ thu thập đồ đạc rời đi. Đến lúc đó ngươi muốn đi nơi nào, ta đều mang ngươi đi."

Nguyễn Đường gật gật đầu, cậu ngáp một cái, rõ ràng đã vô cùng buồn ngủ rồi, lại vẫn dùng đôi mắt sương mù mênh mông nhìn Tư Cửu Lê. Một bàn tay cậu kéo lấy quần áo trước ngực Tư Cửu Lê, mơ mơ màng màng nói, "Muốn hôn hôn."

"Hôn xong mới có thể ngủ."

Mỗi lần trước khi ngủ, Tư Cửu Lê đều sẽ cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon. Ngày nào cũng như vậy, cậu sớm đã tập thành thói quen, hiện tại nếu Tư Cửu Lê không làm động tác này, Nguyễn Đường sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Tư Cửu Lê cúi đầu hôn lên trán Nguyễn Đường một cái, nhẹ giọng dỗ dành Nguyễn Đường, chẳng qua bao lâu, Nguyễn Đường đã ngủ rồi.

Nguyễn Đường nhắm mắt lại, ở trong lòng ngực Tư Cửu Lê cuộn thành một đoàn nho nhỏ. Ngón tay trắng nõn của cậu nắm chặt quần áo trước ngực Tư Cửu Lê, giống như không có cảm giác an toàn, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

Tư Cửu Lê lấy ra một chút hương an thần từ trong túi trữ vật, sau khi đốt lên thì đặt trên đầu giường.

Mùi hương ngọt nị từng chút từng chút tỏa ra khắp nhà, quanh quẩn ở chóp mũi, Nguyễn Đường ngủ đến càng trầm.

[Edit] Vai ác luôn nhìn tôi chảy nước miếngWhere stories live. Discover now