Quyển 1: Chương 164-166: Arc Thanh Sơn Tuyệt Bích.

37 5 6
                                    

Chương 164: Truy đuổi kẻ sát nhân.

Đếm ngược 2:00:00. 10 giờ đêm.

Bóng tối dày đặc đã bao trùm hoàn toàn cấm địa, vùng đất cấm vốn tĩnh mịch giờ đây dường như càng đáng sợ và quỷ dị hơn. Khánh Hoài khập khiễng chạy nhanh, một tay bị tàn phế và một chân cũng bị tàn phế một nửa. Vết thương hở trên đùi không ngừng chảy máu, cũng may là cao thủ cấp C có năng lực tự chữa lành rất mạnh, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ được. Khánh Hoài trong lòng vẫn còn có chút hy vọng. Hắn tính toán thời gian và phát hiện ra rằng Quân đội Khánh thị đến tiếp ứng hắn có lẽ đã đến bên ngoài cấm kỵ chi địa. Đại đội dã chiến đó được dẫn đầu bởi chính cậu ruột của hắn nên tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng chính cơ thể hắn bây giờ lại không ổn.

Khánh Hoài không ngừng tránh né những loài thực vật lạ trong cấm địa, nhưng điều khó chịu nhất là trong tán cây thỉnh thoảng có những con khỉ ném trái cây vào người hắn. Những con quái vật nhỏ đó mạnh đến nỗi nếu vô tình bị trái cây trúng phải cũng sẽ khiến hắn mất thăng bằng. Khánh Hoài thầm nghĩ rằng thiếu niên vừa mắng mình đã có thể kích hoạt Thu Diệp Đao và nắm vững rất nhiều quy tắc của cấm kỵ chi địa số 002 nên chắc chắn cậu ta là một kỵ sĩ không sai được. Truyền thuyết nói cấm kỵ chi địa số 002 là sân nhà của các kỵ sĩ cho nên hắn chạy lâu như vậy cũng không hết chẳng lẽ là bởi vì tồn tại to lớn và kinh khủng này không muốn hắn thoát ra?!

Đang lúc hắn càng nghĩ càng sợ hãi thì thiếu niên kia lại xuất hiện, cậu ta vẫn đi bên cạnh hắn: "Ngươi không phải con ruột của mẹ ngươi."

"Vợ ngươi dan díu với đàn ông khác... Hình như mình nói rồi, đổi cách khác vậy. Ông nội ngươi dan díu đàn ông."

Khánh Hoài: "???"

Hắn kém chút nôn ra một ngụm máu ngay tại chỗ, ngươi mẹ nó vẫn chưa xong phải không? Tuy nhiên, một giây sau thứ đáng sợ hơn đã xảy ra, thiếu niên vừa tấn thăng kỵ sĩ có thể kích hoạt Thu Diệp Đao kia.... đã lấy từ trong túi ra một đống lá rụng dày đặc. Thì ra khi nãy ngươi biến mất là để nhặt lá cây? Nhưng.....cũng không cần phải nhặt nhiều như vậy chứ! Ngay cả khi thực lực của đối phương thấp, Thu Diệp Đao không có tính sát thương cao và không gây chí mạng nhưng vấn đề là quá nhiều cũng không được a! Trong đống lá đó chí ít cũng trên trăm chiếc đấy!

Hắn nhìn thấy Khánh Trần chạy song song mình đột nhiên rút ra một chiếc lá rơi hất cổ tay ném ra ngoài. Khánh Hoài vô thức né tránh nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện chiếc lá rụng đối phương vừa ném ra hoàn toàn không biến thành đao mà bay phấp phới vô lực trên bầu trời giống như đang rải tiền giấy cho hắn!

Khánh Hoài sắc mặt âm trầm, ngươi phóng Thu Diệp Đao còn chưa đủ sao, còn hù dọa làm cái mẹ gì nữa?

Trên thực tế, Khánh Trần mới tấn thăng kỵ sĩ cho nên với số khí ít ỏi của kia mình cậu chỉ có thể ném bốn hoặc năm phiến Thu Diệp Đao trong một canh giờ. Hơn nữa, thực lực của cậu kém xa Khánh Hoài, cho dù cả năm phiến đều trúng cũng không thể giết được hắn huống chi rất khó để đánh trúng cả năm. Vì vậy, cách tốt nhất là giả giả thật thật, dùng cái giá thấp nhất tạo ra tác động lớn nhất.

Mệnh Danh Thuật Của Đêm (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ