Chương 94

63 9 0
                                    

Hiện giờ Đế Thành quá hỗn loạn, ngay cả việc nam nhân ở Ma giới bỗng nhiên xuất hiện cũng không có thời gian xử lý và nghiên cứu nên trước hết cứ để sau đã.

Một hàng người tu tiên giống như đã đi vào giấc mộng dài, ở pháp bảo đã lâu rồi nên còn chưa phục hồi tinh thần được.

Dưới sự bày mưu đặt kế của Võ Hoành Vĩ và Ngu Sở, Lục Ngôn Khanh dùng thuật pháp hệ thủy đơn giản là tưới nước lên toàn bộ người bọn họ còn Tiêu Dực ở bên cạnh thổi gió phối hợp rất ăn ý.

Cuối cùng một đợt nước lạnh tưới xuống lại bị gió thổi qua cũng khiến cả hàng người tu tiên thi nhau tỉnh táo lại.

Võ Hoành Vĩ kể lại những việc trải qua cho mọi người rồi thúc giục mọi người hành động.

Những người tu tiên này vừa mới tỉnh lại liền phải làm việc.

Bọn họ bị chia làm những nhóm nhỏ khác nhau, có nhóm đi tu sửa đường phố và căn nhà bị phá hủy ở Đế Thành, có nhóm đi kiểm tra các góc của trận pháp có bị phá hủy hoàn toàn hay không rồi thu những mảnh nhỏ cổ văn về.
Có nhóm đi tra rõ hoàng cung, nhìn xem có thể tìm được đồ vật gì quan trọng hay không.

Bên này, mọi người trong Tinh Thần Cung và Võ Hoành Vĩ vẫn ở tế đàn dưới lòng đất, Lâm Lượng và Nhạc hoàng đế đều bị pháp bảo tiên thằng trói lại nên không thể động đậy.

"Tất nhiên hai kẻ kia cần phải chết, đặc biệt là Nhạc hoàng đế." Võ Hoành Vĩ nói, "Những Trấn Linh phù này đều có máu của hắn hiến lên, có lẽ không chỉ có từng này. Chỉ cần hắn chết thì các vong linh bị trấn áp trên đại lục kia đều có thể được siêu sinh."

Giữa cuộc trò chuyện với nhau, Võ Hoành Vĩ đã biết thân thế của Lục Ngôn Khanh.

Ông cảm thấy lúc trước chính mình hại chết nhiều người thường có tư chất tu tiên cho nên nhìn thấy Lục Ngôn Khanh khi còn nhỏ tránh được một kiếp luôn có loại cảm giác chột dạ không dám nhìn thẳng vào hắn.
Võ Hoành Vĩ nhìn về phía Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh rồi thấp giọng nói, "Nếu hắn muốn báo thù thì để hắn tới động thủ đi."

Nghe xong câu này, Ngu Sở cũng nhìn về phía Lục Ngôn Khanh.

"Ngôn Khanh, con nghĩ như thế nào?" Nàng chầm chậm hỏi, "Con nguyện ý không?"

Thời đại này gần như có rất ít người tu tiên sau khi sống mấy trăm năm tay vẫn còn sạch sẽ.

Bất luận là tự bảo vệ mình, trả thù, đấu đá võ mồm hoặc động thủ vì coi trọng pháp bảo của đối phương, tóm lại đều khó tránh khỏi việc gϊếŧ người.

Loại báo thù như thế này càng bình thường hơn.

Nhưng năng lực thừa nhận của mỗi người không giống nhau, phương thức khi lần đầu tiên gϊếŧ người cũng không giống nhau.

Giống như hai người tu tiên lấy pháp bảo và thuật pháp ra quyết đấu, cuối cùng một bên tử vong có cảm giác hoàn toàn bất đồng với cảm giác một bên bị trói lại chờ người đến gϊếŧ.
Ngu Sở biết tâm tính của Lục Ngôn Khanh là thiện lương, dù hắn có thể tiếp thu được thương vong trong lúc đối chiến nhưng cũng không đại biểu hắn có thể chịu được việc cầm đao trực tiếp chặt bỏ đầu của kẻ tay bị trói không có sức lực chống trả.

Đừng bởi vì chuyện này lại ảnh hưởng đến tinh thần của hắn, trở thành khúc mắc mới trong lòng.

Lục Ngôn Khanh nhìn chăm chú vào Nhạc hoàng đế một lát, ánh mắt hắn đảo qua rồi thấp giọng nói, "Sư tôn, mọi chuyện bằng vào hai người xử trí, con sẽ không ra tay."

Rồi hắn nhìn về phía Nhạc hoàng đế lạnh nhạt nói, "Lão không xứng."

Ngu Sở gật đầu, nàng duỗi tay ra sờ đầu của Lục Ngôn Khanh. Nàng cũng cảm thấy đây là kết quả tốt nhất.

Ngoại trừ Nhạc hoàng đế ra thì còn có Lâm Lượng, hiện giờ là ma tu duy nhất còn sống.
Thân phận ma tu của Lâm Lượng hơi phiền toái nên cần phải cẩn thận giải quyết.

Võ Hoành Vĩ chủ động muốn tự mình động thủ làm Ngu Sở cũng mừng vì được thanh nhàn.

Thừa dịp mọi người đều vội, Ngu Sở vẫn nhặt lại Trảm Ma kiếm màu đen mà Quân Lạc Trần cho nàng.

Kỳ thật nàng có rất nhiều câu hỏi, hơn nữa khó có thể tin tưởng được những người khác chứ đừng nói đến kiếm này vẫn là của đối thủ đưa, đúng thật là vừa mới đầu nàng không muốn.

Nhưng là...... Kiếm này lại là kiếm tốt thật sự, thậm chí Ngu Sở cảm thấy thanh kiếm này có thể so sánh được với thanh ma kiếm đang được trấn thủ trong môn phái của Võ Hoành Vĩ.

Người nam nhân này vì sao muốn đưa nàng thanh kiếm tốt như vậy, chẳng lẽ thật sự hắn muốn tam giới hòa bình sao?

Có cảm giác lý tưởng hy vọng hòa bình này đặt cùng chỗ với Ma giới làm người cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Thôi, không lấy cũng uổng, thanh kiếm này nàng vẫn nên nhận lấy đi. Còn những pháp bảo đó......

"Võ chưởng môn, những thư tịch cổ văn của Ma tộc ta không có hứng thú nhưng những pháp bảo kia có thể cho ta mượn nghiên cứu mấy ngày được hay không?" Ngu Sở nói.

"Ngu Sở, ngươi thật đúng là, để lão phu nói thế nào mới tốt đây?" Võ Hoành Vĩ đương nhiên biết nàng mượn để làm gì, ông hết cách đành cười cười, "Tinh Thần Cung của các ngươi thật là một chút đường sống cũng không chịu cho người khác."

Vốn dĩ các đồ đệ của Tinh Thần Cung đều nổi bật, Ngu Sở lại quá vạn năng, pháp bảo Tu Tiên giới đã bắt đầu không thể thỏa mãn được nàng nữa, giờ ngược lại nàng lại muốn đi nghiên cứu đồ vật của ma đạo.

"Hai vị chưởng môn đại nhân, trước hết chúng ta vẫn dọn dẹp sạch sẽ rồi lại chia đồ vật sau đi." Trong đó có một đệ tử thủ tịch được thả ra cực chẳng đã mới lên tiếng.
Lâm Lượng còn đang bị trói đây thế mà Ngu Sở và Võ Hoành Vĩ đã bắt đầu nhớ thương vụ chia của.

Ôi, thói đời ngày sau a.

Nhóm người tu tiên đầu tiên giải quyết Nhạc hoàng đế, mang lão đến pháp đàn dưới lòng đất tử hình ngay tại chỗ.

Khi Nhạc Khang Đức chết, những Trấn Linh phù trên mặt đất đều phát ra ánh sáng khác thường.

Bên này, Lý Thanh Thành cũng mang theo phụ thân Lý Quang Viễn không yên lòng vào hoàng cung.

Đang lúc Lý Quang Viễn nhìn thấy Nhạc Khang Đức bị một kiếm đâm xuyên vào tim đổ gục trên vũng máu, cả người ông đều run rẩy.

"Hắn...... Hắn đã chết sao?" Lý Quang Viễn lẩm bẩm.

"Cha, hàng đế thật sự đã chết." Lý Thanh Thành trầm giọng.

Đôi môi của Lý Quang Viễn run rẩy, cứ run rẩy không ngừng mất một lúc, đôi chân mềm oặt ngồi sụp xuống.

Những người tu tiên khác không rõ nguyên do, chỉ có Lý Thanh Thành mới biết tâm tình hiện giờ của phụ thân. Hắn đỡ phụ thân dậy, hai phụ tử im lặng nhìn chăm chú vào Nhạc Khang Đức đã chết.
Tư vị trong lòng bọn họ không thể miêu tả thành lời.

Khốn cảnh của Lý gia đều do Nhạc Khang Đức dựng lên.

Hiện giờ hoàng đế luôn bóp chặt yết hầu của Lý gia đã chết nhưng Lý gia trải qua mưa gió phiêu bạt trong cơn sóng nhỏ vài chục năm rồi, không bao giờ còn là thế gia ở Đế Thành năm đó nữa.

"Cha, Trấn Linh phù này cha đi xem đi." Lý Thanh Thành sợ Lý Quang Viễn rơi vào hồi ức quá sâu nên thấp giọng nhắc nhở.

Trấn Linh phù không phải là bùa chú ở Tu Tiên giới mà nó thuộc về tà thuật trong nhân gian, vừa lúc đối địch với Lý gia.

Lúc này Lý Quang Viễn mới tỉnh táo lại, ông miễn cưỡng gật đầu, được Lý Thanh Thành nâng lên rồi đi vào trong trận quan sát.

"Trấn Lunh phù đã mất hiệu lực." Lý Quang Viễn nói, "Hoàng đế vừa chết là tất cả hồn phách uổng mạng bị hắn trấn áp cũng được tự do."
"Nhưng sao nơi này vẫn có cảm giác âm phong thổi vậy nhỉ?" Một thủ tịch đệ tử ở bên cạnh nghi hoặc.

Bọn họ không nhìn thấy hồn phách của người chết nhưng có thể cảm giác được một đoàn lực lượng lệ khí hỗn loạn vẫn quay cuồng trên hoàng cung.

"...... Những linh hồn này bị nhốt quá nhiền năm, chỉ sợ đã sớm quên đi mình là ai, quên phải đi đầu thai nên trở thành loại giống như ác linh." Lý Quang Viễn giải thích.

"Ý của ngươi là chúng ta cần hủy diệt những hồn phách này sao?" Một người khác nhíu mày hỏi lại.

Những người ở đây không có người nào muốn tiêu diệt những hồn phách đáng thương này, chẳng sợ chỉ có một khả năng bọn họ cũng hy vọng những oan hồn uổng mạng đó có thể chuyển thế đầu thai.

Những người này đã đủ thảm rồi sao có thể nhẫn tâm phá hủy bọn họ lần nữa đây?
Tuy nói có biện pháp siêu độ vong linh nhưng những vong linh này đã bị trận pháp tế đàn hiến tế, lại bị Trấn Linh phù tà ác thiếu đạo đức đến cùng cực trấn áp lâu như vậy thì còn khó siêu độ hơn ác linh.

Tác dụng của Trấn Linh phù đó là làm hồn phách đã chết quên đi mình là ai, quên chuyển thế đầu thai, chỉ lưu lại nỗi thống khổ sợ hãi mà không ngừng khuếch tán, hồn phách hung ác như vậy không phải người bình thường có thể siêu độ.

Huống chi nơi này không chỉ có một hai hung hồn mà ít nhất có đến trăm hung hồn.

Đương nhiên quyết định cuối cùng chỉ có người tu tiên có quyền cao chức trọng nhất ở đây là Võ Hoành Vĩ. Tất cả mọi người không nhịn được nhìn về phía ông.

"Lão phu có nhận thức được một vị phật tu có chức vị." Võ Hoành Vĩ trầm giọng, "Để cho ổn thỏa thì nên mời ông ấy tới một chuyến đi."
Thực ra có một số tu sĩ dưới cơ duyên cũng có thể đạt được năng lực siêu độ, nhưng dưới sự so sánh thì phật tu vẫn thích hợp làm chuyện này hơn.

Trên thực tế trong khi sấm sét nổ vang trút xuống Đế Thành thì không ít nhân sĩ các phái xung quang Đế Thành đều đã nhận ra dị biến nên thi nhau đuổi tới Đế Thành.

Khi Võ Hoành Vĩ dùng pháp bảo truyền âm liên hệ với vị lão đại phật tu này thì đối phương đã ở trên đường. Lên đường không áp chế tu vi thì trong hôm nay ông ấy có thể đến nơi.

Võ Hoành Vĩ tạm thời vây nhốt những vong linh này để tránh chúng nó tán loạn chạy đi mất rồi chờ đợi phật tu đến.

Đến khi làm xong xuôi Võ Hoành Vĩ mới nhìn về phía Ngu Sở.

"Ngu chưởng môn, mấy ngày nay ít nhiều có ngươi, ngươi đi trước làm chuyện của ngươi đi, có việc thì lão phu lại gọi ngươi."
Võ Hoành Vĩ cũng đã nhìn ra lần này Ngu Sở tới Đế Thành là vì đồ đệ, nàng cũng không muốn quản những chuyện về sau của Đế Thành.

Công tác giải quyết tốt hậu quả này vẫn là để các đại môn phái làm thì tương đối thuận tay hơn. Huống hồ xuất phát từ áy náy trong lòng nên Võ Hoành Vĩ cũng muốn làm nhiều việc hơn tới đền bù.

Nhìn thấy Võ Hoành Vĩ chủ động chọn gánh nặng, Ngu Sở cũng không khách khí.

Một bên là Lục Ngôn Khanh còn một bên là Lý Thanh Thành, hai đồ đệ đều có quan hệ với cẩu hoàng đế này nên cần sự quan tâm.

Lý Quang Viễn nhiệt tình đưa đoàn người Tinh Thần Cung trở về tiểu viện của Lý gia.

So sánh với cảnh tượng phồn hoa đô thành của một quốc gia là Đế Thành thì thôn phụ cận Đế Thành gần như không có dính được chút lợi lộc nào từ nó.
Mọi người đến thôn Thủy Loan thì nhìn thấy các nhà của nông dân cũng được tu sửa không tồi, tiểu viện có gạch ngói đá màu đen hoặc nhà ở làm bằng gỗ đều được quét dọn sạch sẽ.

Hướng một đường, Lý gia ở đầu thôn nơi không có vị trí tốt nhất, hơn nữa so sánh với nhà khác thì tiệu viện của Lý gia rách bươm, nhà ở làm từ gạch và gỗ đã cũ, từ bên ngoài nhìn vào đều cho rằng nhà này không có ai ở.

Lý Quang Viễn đứng ở đằng trước, ông quay đầu nhìn các đồ đệ của Tinh Thần Cung, lại lặng lẽ nhìn Lý Thanh Thành rồi mới cười làm lành, "Xin thứ lỗi các vị tiên trưởng, nhà của chúng tiểu nhân hơi cũ nát......"

Nhiều năm như vậy, vào lúc nhi tử đưa sư phụ và các sư huynh sư tỷ trở về thì bỗng nhiên Lý Quang Viễn cảm thấy tự xấu hổ, cảm thấy chính mình thực xin lỗi hài tử.
"Nhà của chúng con không phải hơi cũ nát mà đúng là cũ nát." Lý Thanh Thành lười biếng nói, "Cũng không biết có thể chứa được nhiều người như chúng ta hay không."

Ở một bên khác, Lý phu nhân cũng đi từ trong nhà ra tiếp đón, nàng cực kỳ vui vẻ nhìn Lý Thanh Thành và người của Tinh Thần Cung, đấy là chưa nói đến việc Nhạc hoàng đế đã chết, tòa núi lớn đè trên đầu bọn họ cũng đã không còn.

Lý phu nhân vừa cười vừa mời mọi người ngồi ở trong viện một lúc rồi túm Lý Quang Viễn vào nhà.

"Làm sao vậy, sao nàng còn chưa làm cơm?" Lý Quang Viễn nghi hoặc.

"Chàng này, có phải chàng nghèo đến hồ đồ rồi hay không?" Vào buồng trong, Lý phu nhân mới nhỏ giọng, "Với cái bếp và mấy cái nồi rách của chúng ta thì chiêu đãi khách quý thế nào đây, chỉ chút tiền ấy thịt còn không đủ để chia đâu."
"Không phải là ta đưa tất cả tiền tích góp được cho nàng rồi sao, còn chưa đủ mua thịt hả?" Lý Quang Viễn không thể tin được hỏi lại.

"Mua thì có thể mua được nhưng chúng ta tiếp đãi sư môn đồng liêu của Tiểu Thanh thì cũng không thể mua thịt quá rẻ, mua thịt có phải cũng mua thêm rượu hay không đây?" Lý phu nhân nhỏ giọng giải thích, "Tiểu tử lớn như vậy cũng không thể làm mấy mâm thức ăn chay là xong việc được."

Trong nhất thời Lý Quang Viễn cũng không biết làm thế nào cho phải.

Vốn dĩ ông chỉ có thể làm những việc nhận lương thấp nhất nên cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, lão nương lại có bệnh, thân mình của phu nhân cũng không tốt lắm.

Mấy năm nay trong nhà có thể bớt được gì thì bớt, khi Lý Thanh Thành còn niên thiếu vì để mua ít bút mực trang giấy cho hắn đã khiến cho cuộc sống của Lý gia trải qua cực kỳ căng thẳng.
Không nghĩ tới nhiều năm gian nan tích góp chút tiền ấy còn chưa đủ mua ít rượu ngon thịt tốt ở Đế Thành để khoản đãi khách nhân.

Lý gia uổng có lòng cảm tạ lại không thể có năng lực mở tiệc rượu chiêu đãi ân nhân.

Chính vì phu thê hai người khó khăn, trong buồng lại cũ nát, dù mời người tiến vào cũng sợ ô uế y phục của khách quý.

Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Lý Thanh Thành thò đầu vào.

"Cha nương, sư phụ con tìm hai người ạ."

Hai phu thê vội vàng đi ra ngoài rồi khách khí hỏi, "Ngu tiên trưởng, làm sao vậy?"

"Ở Đế Thành ta có nhà ở, đi đến đó cùng ta đi." Ngu Sở cười nói, "Đệ tử của ta biết trong nhà Tiểu Thanh là người phương bắc nên có mang đặc sản phương nam đến, nếu các vị không chê thì chúng ta có thể cùng vui vẻ uống một ly."

"Này......" Hai phu thê Lý thị biết Ngu Sở đang giải vậy cho bọn họ. Lý Quang Viễn không còn cách nào đành ôm quyền, "Đa tạ tiên trưởng, vậy, vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Mấy nửa ngày, trong Đế Thành ngoại trừ hoành thành còn có người tu tiên đang chiếm lĩnh thì còn các bá tánh khác đang lục tục trở về, trên đường lại náo nhiệt như cũ.

Nhóm người tu tiên tận lực tu sửa Đế Thành, tuy rằng có một số nơi và nhà ở nhìn đã thấy màu sắc không đúng, có cũ có mới nhưng ít ra nhìn còn tốt hơn rất nhiều so với trước đó.

Căn nhà của Ngu Sở ở Đế Thành cũng không phải là nhà trệt giống như những bá tánh bình thường ở phụ cận Đế Thành mà chính là phủ đệ cao cấp chỉ có quan to hiển hách hoặc phú thương mới có thể ở.

TA THU CÁC TIỂU LÃO ĐẠI LÀM ĐỒ ĐỆΌπου ζουν οι ιστορίες. Ανακάλυψε τώρα