Chương 165: Bắt cóc

1.5K 74 2
                                        




Sau đó, Thiên Tỉ bước ra khỏi quán cafe. Bầu trời bên ngoài đã bao phủ một mảnh tối đen dày đặc. Gió đêm dìu dịu thổi tới, lồng ngực vốn đang bức bí ngột ngạt rất khó chịu, thế nhưng lúc này lại cảm thấy bóng mây mờ u ám ấy đã được cơn gió thổi tan không ít.

Thật sự rất may mắn....khi có anh ấy ở bên mình, may mắn vì có một người chị luôn chèo chống cho mình. Cậu nhếch môi, ngước nhìn bầu trời đêm.

Ngôi sao lốm đa lốm đốm tô điểm bầu trời đen, tuy chỉ là vầng sáng mờ nhạt, nhưng cũng thật rực rỡ biết bao. Khiến người ta cảm thấy có thể nhìn thấy tia hy vọng....

Không biết ngày mai tất cả sẽ ra sao, nhưng Thiên Tỉ vẫn cảm thấy rất an tâm.... Bởi vì bên cạnh cậu có người yêu cậu nhất, cũng có người cậu yêu nhất....

Trong lúc suy nghĩ, đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt Thiên Tỉ. Không đợi Thiên Tỉ nhìn rõ, trong xe RV kia có hai người áo đen vội vã nhảy xuống.

Lúc cậu hoàn hồn lại thì đã bị hai người đó giữ chặt hai cánh tay, "Này, các anh muốn làm gì?" Thiên Tỉ hoảng sợ hỏi.

Thế nhưng, không ai trả lời cậu, ngay sau đó bị đối phương chặn miệng cậu lại.

"Ưm.... Ưm...." Thiên Tỉ liều mạng giãy giụa. Nhưng hai người kia quá to lớn mạnh mẽ, cậu căn bản không chống lại nổi. Sau đó cảm thấy một mùi gay gay xộc vào mũi, vùng vẫy thêm một lúc nữa, cuối cùng Thiên Tỉ cũng mềm oặt nhũn người.

Không thể giãy giụa được nữa, ý thức cũng mơ mơ màng màng... Cậu bị làm sao thế này?

***

Không lâu sau đó, khi Vương Tuấn Khải xong việc liền quay trở lại quán cafe Lam Triệu. Anh cho rằng hẳn là Thiên Tỉ vẫn còn đang nói chuyện với Lăng Phong. Anh đẩy cửa ra đi vào.

Nhìn quanh một vòng thì phát hiện quả thật Lăng Phong vẫn ngồi đó. Anh ta đang trả tiền, chuẩn bị rời đi.

"Lăng Phong!" Vương Tuấn Khải đi tới.

Lăng Phong đặt tiền nước và tiền boa lên bàn, nhìn thấy Vương Tuấn Khải, anh ta cũng không có biểu cảm gì.

"Thiên Tỉ đâu?" Vương Tuấn Khải chủ động hỏi.

"Cậu ấy à? Anh tới chậm rồi, hai phút trước cậu ấy đã đi rồi."

Sao cậu ấy có thể đi trước được? Theo lý mà nói, cậu nên đứng ngoài cửa đợi anh mới đúng Vương Tuấn Khải khẽ cau mày liếc nhìn Lăng Phong, nghĩ đến điều gì đó, nên hỏi: "Thiên Tỉ từ chối đề nghị của anh?" Giọng điệu giống khẳng định hơn là hỏi.

"Anh rất hiểu cậu ấy." Lăng Phong nói.

Vương Tuấn Khải nhìn anh ta một cái, " Cậu ấy là người của tôi, nếu tôi không hiểu cậu ấy, thì còn ai có thể hiểu đây? Tôi biết, Thiên Tỉ và Bạch Nhã đều là người trong tay anh, xảy ra chuyện như thế đúng thật rất khiến anh khó xử. Các anh muốn bảo vệ Bạch Nhã cũng không có gì phải dị nghị. Chỉ là...." Vương Tuấn Khải dừng một chút, rồi kiên quyết nói, "Chúng tôi muốn bảo vệ Thiên Tỉ cũng không ai có khả năng cản được. Tốt nhất phía bên anh nên chuẩn bị luật sư đi, sẵn sàng giúp Bạch Nhã hầu tòa chuyện này. Còn về phần Thiên Tỉ.... tôi sẽ khuyên cậu ấy mau chóng hủy hợp đồng với công ty các anh. Cậu ấy vốn không cần một người đại diện không bảo vệ cho cậu ấy như thế này!" Vương Tuấn Khải nói xong, không hề chần chừ dứt khoát xoay người rời khỏi quán cafe.

Tổng Giám Đốc , Tha Tôi Đi ( Khải -Thiên )Where stories live. Discover now