Chương 4

2.9K 296 17
                                    

Nắng vàng khô gắt. Tôi cố gắng trùm cái áo của Anh Vũ đến kín mặt, kín cả tay chân, để lộ càng ít thịt ra ngoài càng tốt. Xe bò xóc lên xóc xuống, đường thì gồ ghề mà bánh xe lại bằng gỗ, xóc đến độ khiến tôi xa xẩm mặt mày.

Anh Vũ quả là một tên dị hợm. Hắn đến cái xe ngựa cũng không chịu thuê, nhất định đòi ngồi xe bò, báo hại tôi phải vật vã như thế này. Tựa người vào đụn rơm trên xe, tôi hỏi hắn.

"Chúng ta đi đâu thế?"

"Về làng tôi. Để cô nhởn nhơ ở lại thì dân sợ chết mất."

"Tôi mới là người phải sợ đây này. Ai biết được họ hung hăng đến thế."

"Còn đỡ đấy. Họ còn đang e ngại vì cô còn có bộ dáng, giọng nói của con người. Trước có kẻ cố tình giả ma quỷ, còn bị người ta sợ quá đánh chết."

Tôi rùng mình. May sao từng thi điền kinh, kết quả không đến nỗi nào, nếu không hôm nay bị tóm được thì chỉ có nước chết.

Xe vẫn đi dọc con đường cũ mòn, ngang qua hàng tre xanh rờn, lập lờ bên bờ ao phủ đầy bèo dâu, quệt cả vào đụn rơm còn nguyên mùi nắng mới.

Chúng tôi đi bộ thêm một đoạn, đến một căn nhà nhỏ lợp tranh chồng chéo, sân trước nhà còn đang líu ríu mấy con gà con. Ra ở nông thôn ngày xưa cũng chẳng khác bây giờ là mấy, có khác cũng chỉ là cách xây nhà. Đất rõ rộng mà chỉ thưa thớt có ba bốn nhà, mỗi căn cách nhau cả chục sào, ngăn cách chỉ bằng mấy cái rào gỗ thưa.

Anh Vũ chạy đến bên một bà cô tầm đã tứ tuần, người mặc yếm nâu, đầu chít khăn mỏ quạ. Bà mợ xoa đầu thằng nhóc đầy âu yếm, sau đó đưa mắt nhìn tôi.

"Là người chị bà con xa đằng ngoại con, nhà làm ăn sa sút mà bị bán đi ở nhờ người ta, bị đánh đập dã man mà nên cơ nỗi này. Con đưa chị đi gặp thầy thuốc ở tận Phú Lương mới đỡ đấy. Nhưng cứ ra nắng là sung mủ lên. Mợ nhìn tóc chị kìa, do uống nhiều thuốc quá, tóc nó đỏ quạch lên đấy."

Bà mợ nhìn tôi ái ngại, nhưng vẫn lộ nét thương cảm.

"Khổ thân cháu tôi, còn trẻ mà đã thế này. Sau này biết gả cho ai hở con?"

Tôi bối rối nhìn Anh Vũ, cậu ta ra hiệu cứ ngoan ngoãn đáp lại. Nhưng mà đáp thế nào? Từ khi đến đây, tôi mới chỉ nói chuyện với người hiện đại, cách nói cổ đại tôi không hề quen. Ban đầu cứ nghĩ như phim chưởng, nhưng rốt cuộc, bản thân đã nhầm. Lúc tôi nói như người cổ đại trong phim, những kẻ kia gọi tôi là bọn chó má phương Bắc.

Đây sẽ là nơi tôi tạm thời nương tựa, nên không thể để xảy ra bất trắc gì.

Tôi cố gắng nhớ cách mấy tác phẩm của Nam Cao, có cảnh nông dân nói chuyện với nhau. Nãy nghe Anh Vũ nói cũng na ná thế. Cứ bắt chước theo giọng các cụ xưa chắc sẽ ổn thôi.

"Con không cần gả đi, chỉ mong nương nhờ cậu mợ, có cái ăn, cái mặc là đủ rồi."

Anh Vũ nghe cách nói chuyện của tôi, gật đầu hài lòng. Tôi không quen lắm, nhưng chắc dần dà sẽ được thôi.

"Ôi dào, cứ ở đây khi nào cũng được. Nhà có mỗi hai thân già, có thêm đứa con gái đỡ đần cho cũng thấy mừng. Thằng Vũ nó đi miết, được mấy hôm về nhà đâu."

[Hài, Xuyên Không] Quỷ Tóc ĐỏWhere stories live. Discover now