Chương 21

1.2K 167 16
                                    

Vì mải cứu thị Hoa nên tôi không để ý đến đám cung nữ đang vây lại quanh mình, mặt mũi hằm hằm sát khí. Mạc Tần được dìu đến một hòn giả sơn gần hồ, ngồi tạm cho đỡ choáng váng, không quên sai đám cung nhân đánh tôi chết quách đi cho xong. Thế là chúng xúm lại gần tôi, dù không có gan đánh chết, nhưng cũng toan gô cổ lại đem cho viên tổng quản tam cung xử lí.

Thị Hoa nhận ra ánh nhìn không mấy thiện cảm của bọn họ, mặc dù trong người còn hơi yếu, lập tức bật dậy che chắn cho tôi.

"Đây là người thân cận của Nguyên phi, kẻ nào dám làm bậy?"

Tự dưng được người khác bảo vệ khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Mặc dù thị Hoa nhỏ con, còn thấp bé hơn cả tôi, nhưng lúc này núp dưới bóng cô nàng, tôi lại thấy bờ lưng Hoa thật là vững chãi, đáng để nương tựa.

Thế là tôi tiếp tục bám váy cô nàng, giương mắt lên trừng bọn cung nhân.

"Đúng, đến Nguyên phi còn coi trọng tôi, Thục phi cũng là bạn tôi, thách các người dám làm trò xằng bậy."

Nhìn đám người kia mặt đen mặt khinh bỉ, tôi đành cười e lệ. Chẳng biết học được cái tính vô sỉ này ở đâu nữa...

Con mụ cung nữ mặt lưỡi cày, môi vâu tên Vân ban nãy còn túm đầu tôi, bấy giờ mới can đảm đứng lên phía trước, phân trần với thị Hoa.

"Nó là cái dạng gì, ban nãy chính cô cũng đã thấy. Trong cung không thể để nghiệp chướng này tồn tại được, đến các bà cũng không thể đứng ra bảo vệ nó. Nếu cô không tránh ra, đừng trách tôi tàn độc."

Một cung nữ khác da thâm sì như cột nhà cháy đột nhiên xông tới giữ tay tôi, toan cho nhát gậy vào đầu. Tôi hoảng loạn giãy nảy lên, không may đập tay vào mũi ả, máu mũi xổ ra ròng ròng.

"Hoàngggg!" Thị Vân rú lên thống thiết. "Con quỷ khốn khiếp, mày dám đả thương chị tao!"

Thế là ả nhào đến tôi cắn xé, giơ móng vuốt ra toan cào mặt tôi. Thị Hoa muốn chắn cho tôi, nhưng bị đẩy ra, tôi đỡ nguyên cho cô nàng một vết cào. Má tôi lại rách thêm một miếng nữa, vừa đều cân xứng hai bên. Tôi ré lên đầy thảm thiết, không cần biết trời đất gì nữa, lập tức bung ra một ngàn lẻ một chiêu võ học được từ Hollywood, một lúc đánh nhau với hai ả vai u thịt bắp. Tôi đá, tôi thụi, tôi lên gối, xuống cước, không từ một sơ hở nào của đối phương. Tóc tôi rũ ra đỏ rực, đã thế còn ướt như chuột lột, mặt hung ác, trông chẳng khác gì một con quỷ dạ xoa hiện thân.

Chẳng mấy chốc, hai kẻ kia đã nằm rũ dưới đất, môi tòe mắt thâm, máu chảy tóe loe trên nền đất.

Đám người còn lại nhìn tôi kinh sợ, không còn lá gan nào dám lại gần bắt đi nữa. Tôi nhìn đến kẻ nào, kẻ nấy lập tức rụt cổ lại, đẩy người khác lên trên. Mạc Tần thấy vậy tức giận lắm, cô ta nghiến răng kèn kẹt, gào lên mặc kệ vỏ bọc trang nhã của mình.

"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau bắt ả, nhanh lên! Thị Vân, thị Hoàng của ta đều bị nó làm ra như vậy, các ngươi còn không mau đi đòi lại công bằng cho chúng!"

Nhưng cung nhân của ả vẫn đứng im như tượng, không dám bước lên trên. Cô nàng cả giận mất khôn, rít lên.

"Khốn khiếp, lũ lợn này! Nuôi chúng mày chỉ tốn cơm. Còn chưa vác cái thây lên làm việc, tiếp tới tao biến chúng mày thành thây thật luôn đấy!"

[Hài, Xuyên Không] Quỷ Tóc ĐỏWhere stories live. Discover now