Chính văn 86.2:

1.6K 37 1
                                    

Lạc Khuynh Hoàng mím môi cười, nhìn Hương Lăng còn đang si mê, Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi nói, "Được rồi, mau đưa ta ra ngoài."

Hôn lễ cử hành rất thuận lợi. Buổi tối, Quân Vũ Thần ở trong cung thiết yến, có Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ ăn mừng. Lạc Khuynh Hoàng thay ra giá y đỏ rực, một thân màu đỏ, cùng Quân Khuynh Vũ tay trong tay xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngồi phía dưới trừ bỏ quân thần Cẩm quốc, còn có vài người đặc biệt.

Đó là sứ giả đáng lẽ chuẩn bị quay về Lăng quốc: Lăng Cảnh Lan, Lăng Vũ Lưu và Lăng Dịch Hiên.

Lăng Cảnh Lan ngồi ở trên ghế, không chớp mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giống như muốn vẫn nhìn như vậy, tay hắn nắm rất chặt, trên mặt hiện lên thống khổ rõ ràng.

"Lăng Thái tử nhìn chằm chằm Vương phi của bản điện như thế, dường như không ổn?" Quân Khuynh Vũ đương nhiên cũng để ý tới ánh mắt của Lăng Cảnh Lan, không khỏi nhếch miệng, thêm vài phần hàm ý nói.

Lăng Cảnh Lan lúc này mới ý thức được mình luống cuống, thu hồi ánh mắt, cụp mi, nhưng thống khổ trên mặt không biến mất, dường như còn không cam lòng.

So với Lăng Cảnh Lan mà nói, Lăng Dịch Hiên bình thường hơn rất nhiều, dung mạo hắn cũng không xuất chúng, ngay cả biểu cảm cũng giống đại đa số nam tử, tràn đầy kinh ngạc và hâm mộ.

Nếu nói trong ba vi sứ thần của Lăng quốc ai có tâm tư khó đoán nhất, ngược lại là Lăng Vũ Lưu.

Lăng Vũ Lưu hôm nay một thân màu hồng nhạt, hồng nhạt rất nhạt nhẽo, nhưng lại làm sự dịu dàng của nàng ta thêm thanh lệ, nàng ta búi tóc rất kỹ, trên mặt trang điểm tinh xảo, cách ăn mặc này so với khi Lạc Khuynh Hoàng thấy nàng ta ở Tây Quyết tham gia đại điển Âu Dương Triệt đăng cơ còn trang trọng hơn.

Tuy rằng thoạt nhìn trang điểm cùng ăn mặc không bằng khi ở Tây Quyết, nhưng đều là nữ nhân, Lạc Khuynh Hoàng lại có thể liếc một cái nhìn ra, Lăng Vũ Lưu tốn không ít tâm tư ăn mặc, ngay cả trang điểm trên mặt cũng phá lệ tinh tế.

Nàng ta lẳng lặng ngồi, dường như nhìn không chớp mắt, giơ tay nhấc chân đều vô cùng quý phái. Mọi người ở đây không kinh diễm mỹ mạo Lạc Khuynh Hoàng, thì cũng khuynh đảo vì sắc đẹp của Lăng Vũ Lưu.

Chính là đối với ánh mắt trên người mình, Lăng Vũ Lưu lại làm như không thấy, bên trong con người tối tăm có tâm tư phức tạp, là ý cười lại như lo lắng.

Lạc Khuynh Hoàng ngẫu nhiên lướt qua mặt Lăng Vũ Lưu, lại thấy ánh mắt Lăng Vũ Lưu vừa rồi cũng nhìn nàng, trong ánh mắt kia, thoáng qua có hận ý.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi kinh ngạc. Lăng Vũ Lưu hận nàng? Vì sao hận nàng?

Theo hiểu biết của nàng về Lăng Vũ Lưu, Lăng Vũ Lưu tuyệt đối không có khả năng giống nữ tử trần tục bởi vì tài năng hay dung mạo của nàng mà ghen ghét nàng. Lăng Vũ Lưu vì cái gì?!

Chẳng lẽ là vì Quân Khuynh Vũ?!

Thực ra nàng cũng nghĩ tới có phải Lăng Vũ Lưu thích Quân Khuynh Vũ. Bởi vì khi ở Tây Quyết, nàng cũng mơ hồ cảm giác trên người Lăng Vũ Lưu phát ra địch ý, như lại bị nàng ta phủ định.

Nếu Lăng Vũ Lưu thực là thích Quân Khuynh Vũ, như vậy khi nàng ta nhìn Quân Khuynh Vũ không phải là ánh mắt như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Đè nén lại nghi hoặc trong lòng. Mặc kệ hôm nay có cái gì thì cũng là đại hôn của nàng, nàng không có tâm tư suy nghĩ này nọ.

Ánh mắt lơ đãng xẹt qua bàn bên cạnh Lăng quốc sứ thần. Đó là Cẩm quốc vị trí quyền quý.

Ca ca Lạc Vân Chỉ của nàng cùng chị dâu Nạp Lan Lâm ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, bên trong ánh mắt tràn ngập chúc phúc cùng yêu thương, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Ánh mắt lại nhìn sang bên cạnh. Thân ảnh màu tím xuất hiện trước mắt Lạc Khuynh Hoàng.

Màu tím lúc này có vẻ thong dong tao nhã. Mặt mày như tranh dịu dàng, ngay cả nụ cười khóe môi cũng chưa từng có nửa phần thay đổi.

Con ngươi đen nhánh của Liễu Tư Triệt tràn đầy niềm tin, hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng ở xa nâng chén, khóe môi mang theo ý cười, dường như chúc Lạc Khuynh Hoàng nhất định phải hạnh phúc, trên mặt tươi cười không hề có chút sơ hở, Lạc Khuynh Hoàng thậm chí còn không nhận ra được đến nửa phần bi thương.

Có lẽ là hắn đã suy nghĩ cẩn thận. Dù sao hắn và nàng, tuyệt đối không thể.

Thấy Liễu Tư Triệt đã cười, Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy vui lên rất nhiều, liền nắm tay Quân Khuynh Vũ đi đến chỗ khác.

Nhưng sau khi Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ xoay người rời đi trong nháy mắt, khóe môi Liễu Tư Triệt cứng lại, bi thương trong đôi mắt như đại dương ồ ạt đến, ngón tay hắn trong tay áo run nhè nhẹ.

Đó là nữ tử duy nhất ở kiếp này mà hắn động lòng! Đó là nữ tử hắn từng coi hơn cả lợi ích gia tộc! Đó là nữ tử hắn yêu nhất!

Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể ngồi trong yến tiệc, trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác. Hắn biết trong lòng nàng không có hắn, hắn biết ngay từ đầu hắn đã không có lập trường để tranh đấu, nhưng trong lòng vẫn đau!

Chúc phúc cho nàng là thật. Cười với nàng là thật. Nhưng đau lòng, bi ai cũng là thật. Vẫn phải cười mong nàng hạnh phúc, như không thể thờ ơ nhìn nàng gả cho người khác.

Rượu trong hũ một ly lại một ly vào trong cổ họng hắn. Rượu nhập khổ tâm sầu càng sầu. Rượu này là chính hắn mang đến, tên là Đoạn Trường, là rượu cực mạnh, không thể uống nhiều.

Nhưng hắn vẫn liên tiếp uống vào. Quả nhiên là Đoạn Trường.

(Đoạn Trường: xé ruột xé gan các nàng ạ)

Trong khi Liễu Tư Triệt cứ một ly lại một ly, Lăng Vũ Lưu vẫn không chớp mắt nhìn hắn, bên trong đôi mắt luôn luôn không gợn sóng của nàng ta hiện lên một tia đau lòng.

Bàn tay nắm chặt. Trên mặt Lăng Vũ Lưu rất nhanh hiện lên vẻ mặt phức tạp.

Nàng ta cùng Liễu Tư Triệt, Quân Khuynh Vũ đều là đồ đệ của Tụ Thủ y thánh. Bên cạnh Tụ Thủ y thánh suốt ba năm, ba người bọn họ đều là người thông minh, đối với dạy dỗ của y thánh đều học tập rất nhanh.

Chỉ là ba người bọn họ có tính cách cực kỳ khác nhau.

Quân Khuynh Vũ tính tình không chịu tập trung, luôn có vẻ bất cần đời, tâm tư của hắn cũng rất thâm sâu, trí tuệ của Quân Khuynh Vũ, nàng ta chưa bao giờ dám coi thường. Chẳng qua là sư huynh sư muội, nàng cũng không sợ Quân Khuynh Vũ, mà vẫn coi Quân Khuynh Vũ là ca ca. Dù sao ba năm rời xa cuộc sống phân tranh, địa vị đối với bọn họ mà nói đều không thay đổi.

Về phần Liễu Tư Triệt, tính hắn đúng là cực kỳ ôn hòa, hắn không bao giờ nóng nảy kiêu ngạo, luôn trầm mặc nhã nhặn, mặc dù là khi nói đùa cũng là nhã nhặn như vậy, như vầng trăng sáng tỏ trên trời, thanh cao không thể xâm phạm đến.

Từ khi nào bắt đầu? Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lòng nàng ta đã bất tri bất giác rơi vào tay hắn.

Thuở nhỏ được phụ vương mẫu hậu sủng ái, lại được gọi là Lăng quốc đệ nhất mỹ nhân, Lăng Vũ Lưu tất nhiên là kiêu ngạo. Sau khi phát hiện mình đã yêu Liễu Tư Triệt, nàng ta cũng chưa từng biểu lộ.

Cho đến lần đó, Liễu Tư Triệt cứu mạng nàng ta, khi bị thương nàng ta mới nhận ra, nàng ta đã hoàn toàn thuộc về hắn. Rốt cuộc cố lấy dũng khí nói ra những điều trong lòng với Liễu Tư Triệt, nhưng nàng ta lại không ngờ, Liễu Tư Triệt lại cự tuyệt!

Hắn nói hắn coi nàng ta là muội muội, hắn nói hắn có trách nhiệm, không thể yêu nàng ta.

Tự tôn của nàng ta không cho nàng ta một chút chần chừ. Nàng ta dứt khoát rời khỏi Tụ Thủ y thánh, về đến Lăng quốc, sau đó mới biết sau khi nàng ta đi thì ít lâu sau Liễu Tư Triệt cùng Quân Khuynh Vũ cũng rời khỏi.

Sau khi trở lại Lăng quốc, nàng ta cũng từng hối hận. Nếu là nàng ta không kích động rời đi, bọn họ có thể ở bên nhau một thời gian nữa, có phải sẽ có gì đó thay đổi hay không?

Chẳng qua nàng ta cũng không đi tìm Liễu Tư Triệt. Nàng ta muốn trở nên thật hoàn mỹ, nàng ta muốn được xứng đôi với hắn.

Bởi vì Liễu Tư Triệt đã từng nói, hắn có trách nhiệm, nhất định không được phép yêu. Nếu không được phép yêu, vậy nàng ta liền xứng đôi với hắn, chỉ cần hắn có thể lấy nàng ta, cho dù là trách nhiệm cũng được.

Vì thế Lăng Vũ Lưu nàng ta, từ Lăng quốc đệ nhất mỹ nhân trở thành mỹ nhân tài mạo song toàn. Vì thế ca ca nàng ta được sự trợ giúp của nàng ta mới tranh đấu cùng Lăng Cảnh Lan. Nàng trở thành nhân vật hết sức quan trọng của cả Lăng quốc, không chỉ vì thân phận công chúa của nàng ta.

Nàng ta nghĩ rằng, thời cơ chính là lúc này. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, Liễu Tư Triệt cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của mình.

Đưa thư cho Liễu Tư Triệt, nàng ta trần đầy vui mừng cùng mong chờ hắn trả lời, nhưng thật không ngờ, lại một lần nữa đau lòng.

Hắn nói, hắn yêu một nữ tử, cả đời này sẽ không thú nữ tử nào khác.

Thật buồn cười! Là hắn nói hắn không được phép yêu. Nhưng hiện tại, hắn yêu, thậm chí vì nữ tử kia mà dứt bỏ trách nhiệm cũng không đồng ý lấy nàng ta!

Nữ tử kia cũng không hề xa lạ gì, nghe nói Quân Khuynh Vũ cũng rất thích nàng. Có thể làm cho Quân Khuynh Vũ thích, tất không phải nữ tử bình thường.

Nàng ta đi hỏi thăm tin tức về nữ tử kia, cho đến khi ở Tây Quyết thực sự nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng, nàng ta mới biết được, có lẽ mình thực không bằng Lạc Khuynh Hoàng. Nhưng là vẫn hận như trước, không phải vì nàng, mà là vì Liễu Tư Triệt, vì sao hắn tốt như vậy nhưng cùng không chiếm được trái tim Lạc Khuynh Hoàng.

Quân Khuynh Vũ cũng tốt. Nhưng ở trong mắt nàng ta, Liễu Tư Triệt có thể vì Lạc Khuynh Hoàng vứt bỏ gia tộc cùng trách nhiệm, đáng để yêu hơn.

Chẳng qua nhìn Liễu Tư Triệt cứ một ly lại một ly rượu, nàng ta mới nhận ra, nàng ta muốn hận hay không cam lòng đều vô ích. Bởi vì hắn tình nguyện chính mình đau lòng, cùng không muốn Lạc Khuynh Hoàng một chút thương tâm.

Nhưng Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ lại không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên này. Yến tiệc chấm dứt, bọn họ cùng nhau trở về phủ đệ của Quân Khuynh Vũ.

Ánh nến lờ mờ chiếu sáng làm cho gian phòng trở nên mông lung, tim Lạc Khuynh Hoàng đập nhanh hơn, dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở cả Quân Khuynh Vũ gần trong gang tấc, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ khẩn trương, thậm chí đến bước cùng không bước nổi.

"A!" Lạc Khuynh Hoàng không cẩn thận vấp ngã, Quân Khuynh Vũ vội vàng ôm lấy Lạc Khuynh Hoàng, vừa sủng nịnh vừa trêu chọc nói, "Hoàng Nhi sao không cẩn thận như vậy, thế mà cũng có thể vấp ngã?"

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, mặt lại càng thêm đỏ, nhưng ở trong phòng này ngọn đèn mờ mịt, thấy không rõ sắc mặt nàng, hai má nàng nóng lên, nói với Quân Khuynh Vũ, "Chàng buông ta ra đi đã."

"Không buông ra." Quân Khuynh Vũ cũng vô lại ôm thân mình Lạc Khuynh Hoàng chặt hơn.

Lạc Khuynh Hoàng định nói gì đó, lại đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, cả người đã được Quân Khuynh Vũ bế lên, nàng đương nhiên biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, trong lòng không khỏi thêm khẩn trương, ngón tay nắm chặt y phục của Quân Khuynh Vũ đến nỗi nhăm nhúm.

Quân Khuynh Vũ cẩn thận đặt Lạc Khuynh Hoàng xuống giường, giống như là đặt một trân bảo, mắt hắn sáng quắc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong giọng nói có hấp dẫn cùng tà mị, "Hoàng Nhi đừng sợ."

Thanh âm của Quân Khuynh Vũ như có ma lực, nghe hắn nói vậy, Lạc Khuynh Hoàng bình tĩnh lại. Nàng nắm trên giường nhìn Quân Khuynh Vũ, thân mình Quân Khuynh Vũ đột nhiên cúi xuống, phủ lên môi nàng, không để cho nàng chút thời gian.

Tim Lạc Khuynh Hoàng lại nhảy dựng lên, nhưng mà Quân Khuynh Vũ hôn mạnh mẽ đến nỗi không cho nàng chỗ trống, đem sự khẩn trương cùng nghi ngờ của nàng đều chôn vào trong nụ hôn điên cuồng.

Nụ hôn lúc này so với hồi trước còn mãnh liệt hơn, mang theo sự nóng rực. Quân Khuynh Vũ vuốt ve thân thể Lạc Khuynh Hoàng, cách lớp quần áo, Lạc Khuynh Hoàng có thể cảm giác được ngón tay Quân Khuynh Vũ nóng bỏng, giống như một cây đuốc, đốt cháy mạch máu toàn thân nàng.

Lúc này, Lạc Khuynh Hoàng không chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, mà máu toàn thân cũng đều sôi sục.

Đột nhiên cảm giác thân thể bên trên lành lạnh, Quân Khuynh Vũ không biết từ lúc nào đã cởi y phục của nàng, trên mặt Lạc Khuynh Hoàng càng lúc càng đỏ. Nương theo ngọn đèn mờ mờ, Lạc Khuynh Hoàng có thể nhìn thấy đôi mắt của Quân Khuynh Vũ. Bên trong đôi mắt bình tĩnh thâm thúy kia cũng nhuốm chút sắc dục, ánh mắt sáng quắc lại làm cho mặt Lạc Khuynh Hoàng đỏ thêm ngàn vạn lần.

Nụ hôn tỉ mỉ cùng ôn như như mưa hạ xuống, Quân Khuynh Vũ vuốt ve thân thể yêu kiều của Lạc Khuynh Hoàng, làm cho Lạc Khuynh Hoàng từng đợt run rẩy, nhịn không được rên rỉ.

Trong phòng một mảnh xuân kiều diễm.

Sáng hôm sau Lạc Khuynh Hoàng lim dim mở mắt , lại thấy Quân Khuynh Vũ đang nhìn chằm chằm nàng.

Lạc Khuynh Hoàng lập tức đỏ mặt, nàng ngường ngùng đẩy Quân Khuynh Vũ ra nói, "Mới sáng sớm sao lại nhìn ta như vậy?"

"Mặt sao đỏ như vậy? Có phải là vì đêm qua?" Quân Khuynh Vũ cũng có vài phần trêu chọc, mặt dán sát vào Lạc Khuynh Hoàng, ung dung nói.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi có chút xấu hổ, tay giật lấy gối đánh lên người Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ cố ý hô, "Ai da, Hoàng Nhi đây là mưu sát phu quân sao?"

"Ta là đang chấp hành gia pháp." Lạc Khuynh Hoàng nhếch mi, cong môi cười nói.

Quân Khuynh Vũ ném gối sang một bên, nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, sủng nịnh hạ một nụ hôn trên khuôn mặt Lạc Khuynh Hoàng, vừa nhu tình vừa quyến luyến, ý cười khóe môi cũng đặc biệt sáng lạn, "Thật tốt, Hoàng Nhi cuối cùng cũng là thê tử của ta!"

Lạc Khuynh Hoàng cũng nở nụ cười hạnh phúc. Đúng vậy, nàng rốt cuộc cũng là thê tử của hắn. Thật tốt.

"Tiểu thư, cô gia, hai người dậy chưa đấy? Đã buổi trưa rồi!" Thanh âm của Hương Lăng vang lên ở cửa phòng.

Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng lập tức hiện lên một tầng đỏ ửng khả nghi. Đều tại Quân Khuynh vũ, một buổi tối thế mà đòi hỏi nàng nhiều như vậy, hại nàng ngủ thẳng đến bây giờ.

Quân Khuynh Vũ có chút không kiên nhẫn bĩu môi, trong đầu nghĩ rằng, Hương Lăng nha đầu kia thực phiền toái. Hắn đang cùng Hoàng Nhi đang tình chàng ý thiếp tự nhiên chạy tới phá tan, xem ra đã đến lúc gả nàng ta cho người ta, cho nàng ta đi ra ngoài!

Dù sao hiện giờ Hoàng Nhi đã gả cho hắn, về sau đều có hắn ở bên cạnh Hoàng Nhi, không cần Hương Lăng nha đầu kia mỗi ngày đi theo Hoàng Nhi.

"Ta nghĩ đây là lúc an bài cho Hương Lăng một cuộc hôn nhân." Quân Khuynh Vũ tác phong không đứng đắn nói bên tai Lạc Khuynh Hoàng, trong đó còn có vài phần tính kế.

Lạc Khuynh Hoàng nghe xong không khỏi bật cười. Nhưng Hương Lăng đúng là tuổi không còn nhỏ, đích thật là thời điểm lấy chồng, vì thế cười đáp, "Cũng được. Nhưng mà ta đối với Hương Lăng như muội muội, chàng không được ủy khuất nàng ấy!"

Quân Khuynh Vũ nhếch môi cười nói, "Đương nhiên. Vi phu tuân mệnh."

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, khóe môi cũng gợi lên ý cười.

Hương Lăng thấy Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ hồi lâu không trả lời, liền lẩm bẩm, "Tiểu thư cùng cô gia thật là, ngủ thẳng tới giờ còn chưa dậy. Cho dù Hoàng thượng miễn cho bọn họ sáng nay vào cung hành lễ cũng không thể ngủ đến giờ chứ."

Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng dáng Hương Lăng đi xa, không khỏi bật cười.

"Nàng ta không nói ta cũng quên, buổi chiều còn phải vào cung hành lễ." Lạc Khuynh Hoàng cười nói.

Đáng lẽ sau khi đại hôn phải hành lễ buổi sáng, nhưng Quân Vũ Thần lo lắng bọn họ mấy ngày bôn ba ở Tây Quyết, quay về đế đô lại vội vàng đại hôn, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, liền riêng cho phép họ buổi chiều mới vào cung.

"Chuyện phiền toái như vậy quên mới tốt." Quân Khuynh Vũ hờn giận bĩu môi. Nếu có thể hắn không muốn tiến cung nhìn đến độc phụ Liễu Tâm Huệ đâu. Vị hậu cung phi tử này cũng không phải là đèn cạn dầu, nếu không phải vì Hoàng Nhi, hắn cũng không nguyện ý bước vào hậu cung chút nào.

Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên cũng hiểu ý Quân Khuynh Vũ, nói thật nàng cũng không muốn vào cung, nhưng lễ tiết thì không thể bỏ, huống chi Quân Vũ Thần đối đãi tốt như vậy với nàng và Quân Khuynh Vũ, nàng muốn để lại thể diện cho Quân Vũ Thần.

"Coi như để lại cho Hoàng thượng mặt mũi đi." Lạc Khuynh Hoàng đè lên đôi lông mày đang nhíu lại của Quân Khuynh Vũ, cười nói.

Quân Khuynh Vũ từ chối cho ý kiến, tay đặt ở thắt lưng Lạc Khuynh Hoàng, thong thả nói, "Ừ, chúng ta đi ăn cơm trước rồi nói sau."





[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ cuồng hậuWhere stories live. Discover now