Chính văn 111.2:

1K 29 0
                                    

Đôi mắt đen như mực lướt qua một tia ôn nhu cùng bất đắc dĩ, khóe môi Quân Khuynh Vũ tươi cười nghiền ngẫm, buông tấu chương trong tay, lặng lẽ bước đến cửa thư phòng, bước chân hắn cực kỳ cẩn thận, dường như muốn chơi trò mèo vờn chuột với Quân Lạc.

Tiểu Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ đến gần, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn chất lỏng trên sàn, mặt trắng nhỏ nở một nụ cười xấu xa.

"Lạc Nhi, lén lút ở cửa làm gì?" Quân Khuynh Vũ ra khỏi phòng liền thấy Quân Lạc, mà Quân Lạc đã thu ánh mắt lại, lông mi thật dài nhếch lên vô tội nhìn Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ có chút đau đầu. Lạc Khuynh Hoàng nói Quân Lạc có một đôi mắt mị hoặc lòng người giống hắn, nhưng hắn thề với trời, trong mắt hắn từ trước đều là tươi cười tà mị, có khi nào giả vờ vô tội nha?

"Phụ thân, ôm Lạc Nhi!" Quân Lạc thiên chân nhìn Quân Khuynh Vũ, nũng nịu nói.

Thực ra một đứa nhỏ ba tuổi làm nũng phụ thân là điều bình thường, nhưng đối với Quân Khuynh Vũ mà nói thì không bình thường, đôi phụ tử này ngày thường đều là tìm cách chỉnh nhau đến chết, chưa từng thấy Quân Lạc ngoan ngoãn đối với Quân Khuynh Vũ.

Quả nhiên Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia nghi hoặc, tiểu gia hỏa này lại bày trò gì, nhìn tay Quân Lạc ở sau lưng, Quân Khuynh Vũ cười cười nói với Quân Lạc, "Trong tay Lạc Nhi có cái gì? Không cho phụ thân xem, phụ thân sẽ không ôm con!"

Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ một bước dẫm vào chất lỏng kia, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, đưa tay từ sau lưng ra, cười ngây thơ, giọng nói có chút ủy khuất, "Không có! Phụ thân không tin Lạc Nhi!"

Quân Khuynh Vũ thấy Quân Lạc làm bộ muốn khóc, lòng cứng rắn cũng mềm đi. Quân Lạc tuy rằng thông minh giảo hoạt hơn so với đứa nhỏ bình thường một chút, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, muốn hắn ôm là chuyện bình thường, là hắn nghĩ quá nhiều.

Nghĩ đến đấy, Quân Khuynh Vũ vươn tay ra bế Quân Lạc, sủng nịnh nhéo mũi Quân Lạc, ôn nhu nói, "Lạc Nhi ngoan, nam tử hán đại trượng phu không được khóc nhè."

Quân Lạc được Quân Khuynh Vũ ôm trong lòng, khó có lúc nghe được giọng nói ôn như của Quân Khuynh Vũ, lông mi cong chớp chớp, dường như còn có chút nước, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, nó hơi chột dạ nhìn Quân Khuynh Vũ, lại cụp mi.

Phụ thân không phải luôn không thích nó sao, sao có thể ôn nhu như vậy? Nhưng không còn cách nào. Người kia nói phụ thân dẫm lên trên sẽ bị dính, nó lo lắng dính không đủ chặt mới bảo phụ thân ôm hắn, làm cho phụ thân dính chặt một chút, hiện tại có lẽ đã đủ tốt.

"Lạc Nhi, đang nghĩ gì?" Quân Khuynh Vũ cười thực tươi, cho thấy tâm tình hiện tại của hắn rất tốt, con ngươi đen nhánh nhìn Quân Lạc. Đứa nhỏ này luôn ồn ào, sao đột nhiên trở nên im lăng như vậy, đến hắn còn không quen.

Tuy rằng Quân Lạc luôn tìm thêm phiền toái cho hắn, luôn làm hắn dở khóc dở cười, nhưng trong lòng hắn vẫn rất yêu thương Quân Lạc, bình thường còn tiếc nó bị đánh. Quân Lạc thật sự rất huyên náo, nhưng đột nhiên yên tĩnh lại làm hắn có chút khó thích ứng.

"Không nghĩ gì hết, phụ thân ôm Lạc Nhi mệt rồi, hay là thả Lạc Nhi xuống, chúng ta cùng đi tìm mẫu thân đi!" Quân Lạc che giấu giảo hoạt trong mắt, cười hì hì với Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ ít khi không bị Quân Lạc mang đến phiền toái, lại trở nên nhu thuận, tâm tình rất tốt, thả Quân Lạc xuống, Quân Lạc vội vàng chạy về phía trước. Quân Khuynh Vũ cũng muốn đuổi theo, nhưng dưới chân không thể nhấc lên, cũng không thể nhúc nhích. Chân hắn tuy rằng dính lại, nhưng bởi vì chuẩn bị đuổi theo Quân Lạc nên thân mình đã ngả về phía trước. Mắt thấy mình sẽ bị ngã nhào, may mà hắn võ công hơn người, xoay một cái ổn định lại.

"Quân Lạc!" Vừa mới thăng bằng lại, Quân Khuynh Vũ lập tức hướng về Quân Lạc cách đó không xa, rít gào.

Nói không sai Quân Lạc tên quỷ này có khi nào nhu thuận, hóa ra là để chỉnh hắn! Nó ở cửa phòng lén lút, hóa ra là cố tình dẫn hắn đi ra? Rốt cuộc hắn dính phải cái gì vây!? Hắn thực sơ suất, tự nhiên nhiều lần bị một đứa nhỏ lừa.

"Lạc Nhi không cố ý, Lạc Nhi chỉ không cẩn thận." Quân Lạc nhìn khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo của Quân Khuynh Vũ, thè lưỡi, ra vẻ đáng thương, đôi mắt long lanh vô tội nhìn Quân Khuynh Vũ.

Nếu không phải sớm biết bản tính phúc hắc của Quân Lạc, Quân Khuynh Vũ sẽ không bị Quân Lạc ra vẻ vô tội đáng thương lừa gạt. Đều nói dạy con đều từ cha mà ra, hắn còn chưa dạy, Quân Lạc đã đem hắn chỉnh từ đầu tới chân nha, hắn còn dạy gì nữa?!

Nhưng Quân Khuynh Vũ lại không biết vì sao Quân Lạc giảo hoạt như vậy, ngoại trừ do trời sinh thông minh còn là vì đi theo hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng lâu ngày, hắn tính kế người khác như thế nào, Quân Lạc chính là tính kế lại hắn như vậy, nhưng Quân Lạc dùng cách của tiểu hài tử, còn hắn tính kế, chỉ có khả năng là muốn lấy mạng người khác.

"Không cẩn thận?" Quân Khuynh Vũ hiển nhiên không tin lời Quân Lạc, hắn nhíu mày nhìn Quân Lạc, đơn giản cởi giày, đi chân trần chạy đến trước mặt Quân Lạc, một phen túm Quân Lạc vào trong tay.

Quân Lạc thấy Quân Khuynh Vũ cởi giày chạy đến thì hoảng sợ, nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị Quân Khuynh Vũ bắt được, lập tức đáng thương nhìn Quân Khuynh Vũ, nức nở nói, "Phụ thân, Lạc Nhi sai rồi."

Quân Khuynh Vũ cố ý không nhìn mặt Quân Lạc, mỗi lần sau khi Quân Lạc chỉnh hắn xong liền bày ra một bộ đáng thương, mà hắn luôn mềm lòng. Vì sao lại bị lừa? Bởi vì mỗi lần Quân Lạc nói nó sai rồi với hắn xong, lại tiếp tục làm ra đủ trò để chỉnh hắn.

Quân Khuynh Vũ nhìn chất lỏng dính ở giày, vờ như sẽ ném Quân Lạc vào chỗ đó, Quân Lạc sợ hãi hô, "Mẫu thân, người đã đến rồi! Mau tới cứu Lạc Nhi!"

Quân Khuynh Vũ nghe vậy liền thả Quân Lạc xuống, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng đâu, lại nhìn Quân Lạc bấy giờ đã chạy rất xa, bóng dáng nhỏ nhắn chạy bình bịch, chân ngắn chạy như bay, bộ dạng kia thực rất đáng yêu.

Quân Khuynh Vũ nhìn bóng Quân Lạc chạy nhanh như chớp, trên mặt tươi cười bất đắc dĩ, trong mắt ẩn giấu một tia yêu thương. Nếu hắn thật sự muốn đuổi theo Quân Lạc, nó sao có thể chạy thoát? Mà vừa rồi hắn cũng không định ném nó xuống, chỉ là hù dọa nó để nó ngoan một chút mà thôi. Nếu Quân Lạc không phải con hắn, nếu không phải hắn có lòng dung túng Quân Lạc, đừng nói là Quân Lạc ba tuổi, khắp thiên hạ cũng chưa ai có thể đem Quân Khuynh Vũ hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, nếu có thì chỉ là hắn đang tính kế người khác.

"Liễu Cẩn Nguyệt! Ngươi nha đầu chết tiệt kia! Ta sẽ tìm Thất ca ca phân xử!" Quân Lạc vừa mới biến mất trước mặt Quân Khuynh Vũ, hắn lại nghe thấy thanh âm hùng hổ của Quân Diệp Hoa.

Quân Diệp Hoa đã mười lăm tuổi, cũng không còn nhỏ, mấy năm nay Quân Khuynh Vũ cố ý bồi dưỡng Quân Diệp Hoa, công phu của Quân Diệp Hoa không chỉ tăng lên nhanh chóng, mà mưu lược chính trị cũng tiến bộ không ít, chỉ duy tính tình này, vẫn thẳng thắn như vậy.

"Phân thì phân, ta không tin Hoàng đế ca ca sẽ giúp ngươi!" Theo sát sau Quân Diệp Hoa là thanh âm lanh lảnh của nữ tử, quả nhiên là tam tiểu thư Thừa tướng phủ, Liễu Cẩn Nguyệt.

Liễu Cẩn Nguyệt nay cũng đã mười bốn. Năm đó Lạc Khuynh Hoàng vừa liếc mắt một cái đã hấp dẫn hắn, mà Liễu Cẩn Nguyệt lúc đó là một tiểu cô nương không rành thế sự, nhưng ai nói như vậy không tốt? Trưởng thành, tàn khốc, lạnh lùng, nếu có thể vô tư vô lự như vậy không có gì là không tốt.

Khóe môi nở nụ cười, Quân Khuynh Vũ nhìn hai người hỏi, "Sao vậy, lại có chuyện gì?"

Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt khắc khẩu hắn đã quen thuộc, đến một món điểm tâm, một bộ y phục bọn họ đều có thể ầm ĩ nửa ngày.

Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt đi đến trước mặt Quân Khuynh Vũ, liếc mắt một cái thấy hai chân trần của hắn, không khỏi kinh ngạc. Mà Quân Khuynh Vũ vẫn bình tĩnh tự nhiên, dường như không để ý hai chân không mang giày của mình, trên mặt hắn không chút quẫn bách mà tươi cười nhìn bọn họ. Cho dù thế nào, hắn vẫn như vậy, ngược lại người ta còn không cảm thấy hắn không mang giày thì chật vật, mà còn cảm giác bất đồng.

"Hoàng đế ca ca, Quân Diệp Hoa cưỡi ngựa thua ta mười lượng bạc mà không nhận!" Liễu Cẩn Nguyệt thấy Quân Diệp Hoa không nói gì, liền tiên hạ thủ vi cường nói trước.

Quân Diệp Hoa nhíu mi nhìn Liễu Cẩn Nguyệt giành trước nói, trên mặt thanh tú lộ vẻ khinh thường, nói với Quân Khuynh Vũ, "Thất ca ca, Liễu Cẩn Nguyệt nha đầu chết tiệt này gian lận! Nếu nàng ta không gian lận, ta sao có thể thua?"

Liễu Cẩn Nguyệt nghe Quân Diệp Hoa nói vậy, ban đầu kiêu ngạo có phần thu lại, mắt đảo một vòng, chết còn mạnh miệng không phục nói, "Gian lận thì sao, cũng là ngươi thua! Chúng ta tỷ thí thắng thua, không nói gì đến gian lận hay không hết!"

Quân Khuynh Vũ nghe xong, nhìn Quân Diệp Hoa một cái, chậm rãi nói, "Diệp Hoa nhớ kỹ, mặc kệ vì lí do gì, đệ cũng đã thua rồi. Nếu ở trên chiến trường bị người ta thiết kế, đệ đã mất mạng, e rằng cả cơ hội để chỉ trích người ta còn không có! Cho nên đệ phải cẩn thận, mặc kệ đối phương dùng thủ đoạn gì, đệ đều có thể chiến thắng!"

Quân Diệp Hoa ngẩn người nhìn Quân Khuynh Vũ, ban đầu hắn chỉ có ý đùa giỡn với Liễu Cẩn Nguyệt một chút thôi, hắn cũng không tiếc mười lượng bạc kia, hắn chỉ muốn hơn thua với Liễu Cẩn Nguyệt, nhưng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, hắn cũng có chút suy tư.

Quân Khuynh Vũ nói đúng, hiện tại hắn cùng Liễu Cẩn Nguyệt tỷ thí cưỡi ngựa, cho dù Liễu Cẩn Nguyệt giở trò nhưng hắn vẫn là thua, mà sau này nếu ở trên chiến trường, một chút sơ sẩy cũng có thể mất mạng, hắn ngay cả cơ hội chỉ trích người ta còn không có.

Hắn vẫn còn quá xa mới bằng Quân Khuynh Vũ, vậy mà hắn còn dõng dạc muốn cùng Quân Khuynh Vũ ra chiến trường, ngay cả một Liễu Cẩn Nguyệt còn không thắng được, hắn sao có thể cùng Quân Khuynh Vũ ra chiến trường?

Liễu Cẩn Nguyệt cũng không ngờ Quân Khuynh Vũ lại nói đến chiến trường, phức tạp nhìn Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ thấy vậy cười nói, "Diệp Hoa nên biết đạo lý này, thân ở địa vị cao, sẽ hiểu được binh bất yếm trá."

Trong mắt đen nhánh hiên lên sự sâu xa, Quân Khuynh Vũ sờ sờ đầu Liễu Cẩn Nguyệt, thong dong nói, "Làm người làm việc muốn quang minh lỗi lạc, không nên nghĩ đến những thủ đoạn." Sau đó hắn lại nhìn sang Quân Diệp Hoa, tiếp tục nói, "Nhưng nếu người ta đối với đệ dùng thủ đoạn, đệ cũng không cần nương tay. Đến khi nào người ta dù muốn đào thoát thế nào cũng không chạy được đệ tính kế, đến lúc đó đệ sẽ chân chính cường đại."

"Ân, ta hiểu rồi, Thất ca ca!" Quân Diệp Hoa nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, trong mắt hiện lên một tia kiên định, hắn nhất định phải giống như Thất ca ca, mặc kệ người khác dùng thủ đoạn gì với hắn, hắn cũng nhất định chiến thắng!

Quân Khuynh Vũ nhìn Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt, trong hiện hiện lên chút ôn nhu. Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt được hắn cùng Liễu Tư Triệt bảo hộ nên bọn họ đến thời điểm này vẫn còn có thể vô sự hồn nhiên.

Không nói đến Liễu Cẩn Nguyệt, Quân Diệp Hoa sinh ra trong hoàng thất luôn luôn muốn học hỏi. Hắn không có khả năng bảo hộ bọn họ cả đời, tương lai Cẩm quốc, thậm chí là cả thiên hạ đều sẽ giao cho Quân Diệp Hoa, nếu hiện tại hắn không làm cho Quân Diệp Hoa trở nên cường đại, vậy thì sau này chờ đợi hắn, chỉ là diệt vong.

"Ca ca." Giọng nói của Liễu Cẩn Nguyệt cắt đứt mạch suy nghĩ của Quân Khuynh Vũ, hắn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Liễu Tư Triệt một thân tử y đã ở trước mặt hắn, ba năm dường như chưa từng lưu lại dấu vết nào trên khuôn mặt hắn, vẫn phong thái tuyệt luân, thanh nhã vô song như vậy.

"Tư Triệt tìm ta có chuyện gì?" Quân Khuynh Vũ nhíu mày nói với Liễu Tư Triệt.

Liễu Tư Triệt liếc Liễu Cẩn Nguyệt cùng Quân Diệp Hoa, nhếch môi cười, "Vốn là đến vì hôn sự của Liễu Cẩn Nguyệt, không ngờ hai người các ngươi vừa lúc cũng ở chỗ này."

Quân Khuynh Vũ nghe vậy ý vị thâm trường nhìn Liễu Cẩn Nguyệt cùng Quân Diệp Hoa, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, nói với Liễu Cẩn Nguyệt, "Nếu Tư Triệt đã mở miệng, tuổi của hai người các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, hôn sự này cũng nên định thôi."

"Ai muốn lấy nàng ta!"

"Ai muốn gả cho hắn!"

Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt đồng thời lên tiếng, không ai chịu nhường ai, khi nghe thấy lời nói của đối phương, trong mắt đều hiện lên một tia thất vọng, phẫn nộ trừng mắt nhìn nhau.

"Quân Diệp Hoa! Cần ngươi không lấy sao! Bổn cô nương còn không muốn gả cho ngươi đâu!" Liễu Cẩn Nguyệt tức giận quát Quân Diệp Hoa.

Quân Diệp Hoa cũng không yếu thế lườm Liễu Cẩn Nguyệt, không chút nhân nhượng nói, "Hừ! Ngươi đồ chết tiệt này, ta xem ngươi cả đời sẽ không ai thèm lấy!"

"Ngươi...Ngươi..." Liễu Cẩn Nguyệt chỉ vào Quân Diệp Hoa, vừa run rẩy vừa giống như ủy khuất. Nàng ta cho dù thiên chân ngay thẳng, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử, Quân Diệp Hoa lại là nam tử nàng ta thích, lời này nói ra thực có lực sát thương mạnh.

Liễu Cẩn Nguyệt chỉ vào Quân Diệp Hoa một lúc lâu không nói nên lời, sau đó đột nhiên oa một tiếng khóc lớn, nước mắt như trân châu từng hạt rơi xuống. Liễu Tư Triệt thấy Liễu Cẩn Nguyệt khóc, trong mắt lướt qua một tia đau lòng, nhưng cũng chỉ đứng một bên, không có ý định mở miệng an ủi, Quân Khuynh Vũ cũng có vẻ không liên quan tới mình.

Quân Diệp Hoa thấy Liễu Cẩn Nguyệt nức nở thì sợ hãi, nhìn Quân Khuynh Vũ cùng Liễu Tư Triệt có vẻ không định an ủi càng sốt ruột, liền lau nước mắt cho Liễu Cẩn Nguyệt, "Cẩn Nguyệt ngươi đừng khóc! Ta chỉ là nói dối để chọc ngươi giận thôi, ta không cố ý!"

"Ô ô ô... Không cần ngươi lo. Ta chính là không có ai muốn!" Liễu Cẩn Nguyệt vừa khóc vừa đẩy Quân Diệp Hoa ra, càng lúc khóc càng thương tâm.

Quân Diệp Hoa đứng một chỗ không yên, đau lòng nhìn Liễu Cẩn Nguyệt nói, "Ai nói ngươi không ai muốn! Ta muốn! Ta lấy ngươi còn chưa được sao?"

Liễu Cẩn Nguyệt nghe Quân Diệp Hoa nói vậy ngay lập tức ngừng khóc, nước mắt còn đọng lại trên mi, dường như rất kinh ngạc, đôi mắt chưa khô chớp chớp nhìn Quân Diệp Hoa.

Quân Diệp Hoa bị Liễu Cẩn Nguyệt nhìn đến ngượng ngùng, một lúc sau mới ấp úng, "Ngươi trả lời ta đi, gả hay không gả?"

Khuôn mặt Liễu Cẩn Nguyệt liền đỏ lên, cúi đầu không trả lời, mà lông mi của nàng ta cụp xuống đã che mất thần sắc của nàng ta.

Liễu Tư Triệt cùng Quân Khuynh Vũ thấy một màn như vậy thì cùng nhau cười, hai hài tử này đúng là một đôi oan gia.

"Một khi đã vậy, trẫm liền làm chủ, nửa tháng sau thành hôn đi." Quân Khuynh Vũ nhìn hai người bọn họ, nhếch môi chậm rãi nói.

Hai người vẫn cúi đầu không lên tiếng, còn đâu dáng vẻ ầm ĩ lúc trước?

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ cuồng hậuWhere stories live. Discover now