Chương 44: Chu Xung và Lục Lục

39 2 0
                                    


Thị trấn Đa Minh đang nổi gió, đèn đường đung đưa dữ dội, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ như trong một cơn mê.

Một con mèo từ trong Ngõ Tối chạy ra, rón rén đi men theo chân tường của các cửa hàng. Khi nó đi qua dưới ánh đèn đường, Thiêm Trúc thấy hình như nó không phải là con mèo, điểm duy nhất giống con mèo là nó bước đi không hề gây tiếng động. Cũng không giống gà hay chó, và càng không giống con thỏ. Nó là con vật gì thế?

Sau đó có một tình tiết chứng minh chắc chắn nó không phải con mèo: có một con mèo hoang chui ra từ sau một đống rác, vừa nhìn thấy con vật này, con mèo lập tức kêu ré lên kinh hãi rồi co cẳng chạy nhanh như chớp, lủi mất luôn. Con vật vô danh không có ý định truy kích, nó chỉ đứng đó nhìn theo bóng con mèo, ánh mắt có vẻ thân thiện. Sau đó nó tiếp tục bước về phía trước. Con vật vô danh này có bốn chân, mình trơn không có lông, nó bước đi như một đứa bé con đang bò, tốc độ khá nhanh. Hoặc nói là, hai chân trước và hai chân sau của nó đều bám xuống mặt đất. Nhưng nó tuyệt đối không phải là một đứa bé con, giữa mông nó có cái đuôi thon dài đung đưa sang hai bên.

Trên thế giới thật không có loài động vật như thế. Ở đây núi cao rừng sâu, nào ai biết nó từ đâu chui ra! Nó tiếp tục đi ra khỏi thị trấn, rồi biến mất giữa rừng bia mộ.

Chu Xung và Lục Lục đã đoán mấy chữ ấy không phải "kẻ đoạt mệnh" và rất có thể nó là một tên một thị trấn nhỏ. Nhưng họ đã lên mạng tra cứu gần một tiếng đồng hồ, vẫn không tìm thấy một địa danh có âm đọc tựa như "à ...in..."

"Em cảm thấy thị trấn đó thuộc đại phận Đồng Hoảng."

"Rất có khả năng này."

"Chúng ta đến đó một chuyến?"

"Em đã đi một lần rồi, không kết quả gì. Lần này chúng ta phải tìm hiểu kĩ đã rồi hãy lên đường."

"Tìm hiểu thế nào?"

Chu Xung trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Tìm người mù."

Lục Lục bừng tỉnh. Ông ta đưa ra câu đố thì lời giải phải ở chỗ ông ta.

Chu Xung lại nói: "Tìm thấy ông ta, anh sẽ hỏi thẳng luôn mấy chữ là gì. Nếu ông ta vẫn làm ra vẻ bí hiểm thì anh nện luôn!"

Lục Lục vội can ngăn: "Đừng nên hà hiếp người khuyết tật."

"Anh ngờ rằng tất cả là do ông ta bày trò."

"Nhưng ta sẽ đi đâu để tìm ông ta?"

"Lại xuống hành lang ga tàu điện ngầm."

"Liệu ông ta có xuất hiện ở đó không?"

"Chắc chắn ông ta đang chờ chúng ta."

"Tức là, bây giờ anh đã công nhận rằng ông ta cố ý mai phục chúng ta!"

"Đúng! Cũng như ông ta cố ý ngồi gần nhà Hồ Tiểu Quân để chờ cô ấy."

"Nếu Tiểu Quân mãi mãi mất tích thì anh có mãi mãi đi tìm cô ấy không?"

"Có thể."

"Anh không sợ em giận à?"

"Em nghĩ xem, anh có phải là người em yêu nhất không?"

Cưới Ma (Minh Hôn)Where stories live. Discover now