Chương 15

8.1K 708 21
                                    

Trà Cúc Dưa Leo

Trong nhà, người làm tuổi trẻ nhất là Linh Tử nhìn thấy Sở Huyền nằm ở trên sô pha, liền đi tới, "Tiểu thiếu gia, Nhan tiên sinh vì cậu chuẩn bị một cái ghế đu dây, nói là để cậu lúc nhàm chán thì đi chơi một chút."

Sở Huyền vươn tay nhỏ sờ sờ bàn đu dây, chất gỗ bị mài giũa vô cùng bóng loáng, căn bản sẽ không làm tay bị thương. Trên bàn đu dây còn có điêu khắc, như là một kiện tác phẩm tinh mỹ nghệ thuật.

Bàn đu dây cùng ghế bập bênh không khác nhau lắm, bàn đu dây còn có dây phòng hộ, có thêm một tầng võng mềm mại, bởi vì cũng đủ rộng, mặt trên còn có thể dùng để ngủ.

Thậm chí càng tuyệt chính là có cái chắn bản có thể che mưa chống nắng, cũng có thể tùy ý kéo xuống.

Sở Huyền vẫn luôn muốn ở trên bãi cỏ tràn đầy xanh biếc, có một cái xích đu, ở mặt trên đu qua đu lại mà phơi nắng ấm.

Cậu ngồi lên, bởi vì chân quá ngắn không chạm đến mặt đất, chỉ có thể treo ở trên mặt đất cách một khoảng nhỏ. Một khác bên Tuệ tỷ thấy một màn như vậy nhịn không được cười, đi tới nhẹ nhàng mà đẩy bàn đu dây, Sở Huyền ngồi ở trên đu tới đu đi, gương mặt đáng yêu tươi cười.

Nhan Mộng Sinh xuyên qua cửa sổ lầu hai nhìn đứa nhỏ trong sân sau cười rất vui vẻ, trên mặt vẫn lãnh nhạt như thường, trong ánh mắt nhìn như là một mảnh bình tĩnh, nhưng thật ra đáy mắt đang không ngừng giãy giụa rối rắm.

Hắn đem bức màn kéo lên, xoay người đi đến trước bàn, cầm lấy ảnh chụp, trong ảnh chụp là một người phụ nữ cười đến đặc biệt ôn nhu, cô tươi cười như có thể mang đến cho người khác sức sống, tốt đẹp lại điềm tĩnh.

Nhan Mộng Sinh ôm ảnh chụp, thanh âm thong thả ôn nhu, "Con hình như không chán ghét đứa nhỏ này cho lắm, con cảm thấy như vậy nên thực xin lỗi mẹ." Hắn nhẹ giọng thở dài, trong lòng lộn xộn, "Nhóc đó dù sao cũng là một đứa con khác của ba......"

Vừa ngắt lời không lâu, lại truyền đến một tiếng thở dài cực nhẹ.

Trong ảnh chụp Giang Di Nghiên vẫn tươi cười, không có thể cho Nhan Mộng Sinh đáp án.

Một trận gió thổi tới, có chút lạnh, Sở Huyền trở về trong phòng.

Tầm mắt nhìn quanh bốn phía, trừ đồ vật xa hoa chính là bình hoa họa tác sang quý.

Có chút nhàm chán.

Đúng vậy, xác thật nhàm chán, tuy nói trong nhà có rạp chiếu phim riêng cùng với phòng karaoke riêng, nhưng bởi vì Nhan Mộng Sinh chán ghét thanh âm ầm ĩ, nên cũng không ai lại đụng vào cả.

Linh Tử như là biết ý nghĩ của cậu, mở TV cho cậu. Sở Huyền cúi đầu ăn dâu tây, nước thịt màu đỏ dính đầy tay cậu, cầm một xấp giấy bắt đầu cẩn thận mà xoa tay nhỏ, liền tùy ý để cho cô tìm phim cho mình.

Sở Huyền còn đang cúi đầu, liền nghe được TV  truyền đến thanh âm, "Bé rối Teletubbie thời gian, bé rối Teletubbie thời gian ~~~~~~"

Sở Huyền mới vừa lấy dâu tây liền hết hồn rơi xuống đất.

"Em không xem cái này." Sở Huyền trực tiếp kết thúc mà nói, không một chút do dự.

[Edit] Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác_HoànWhere stories live. Discover now