Chương 60

3.7K 277 5
                                    

TraCucDuaLeo

Bầu trời bắt đầu mưa nhẹ, những ngôi sao hạt mưa bị gió thổi bay xung quanh, khi bầu trời ngày càng u ám, hạt mưa càng lúc càng lớn, người đi bộ trên đường cũng ngày càng ít.

Sở Huyền đang ngồi trong xe, trên tay cầm hộp cơm còn nóng hổi, ​​sững sờ nhìn cửa kính xe, cửa kính xe trong suốt đã bị hạt mưa to bằng hạt đậu rửa sạch, không thể nhìn rõ cảnh tượng bên đường rõ ràng.

Có lẽ vì trời mưa nên bên trong xe cũng bị hơi lạnh bên ngoài ảnh hưởng, Sở Huyền mặc áo ngắn tay, cảm thấy có chút lạnh.

Sự mát mẻ u ám cũng khiến những suy nghĩ bối rối của Sở Huyền trở nên rõ ràng hơn, không còn hỗn loạn như trước.

Cũng may khoảng cách cũng không xa, sau khi xe đến công ty, Sở Huyền ôm cơm hộp xuống xe đi vào, người trong công ty đều biết Sở Huyền, trực tiếp vào công ty không cần thông hành.

Sở Huyền đi đến văn phòng tổng giám đốc và nhìn thấy qua cửa sổ rằng Nhan Mộng Sinh đang dùng tay phải vuốt trán và nhìn xuống tài liệu trên bàn.

"Anh ấy ăn trưa chưa?" Sở Huyền hỏi thư ký đang ăn một bên.

Thư ký lắc đầu nói: "Hôm nay toàn bộ công ty đều đang điều tra vấn đề, vừa mới phát hiện vấn đề là cái gì, cho nên tất cả mọi người đi ăn cơm, chỉ có ngài ấy là còn chưa ăn, đồ mua về cũng không chạm vào, vẫn luôn đang xem văn kiện."

Sở Huyền gật đầu ý bảo đã biết, cậu đưa tay ra gõ cửa, tiếng gõ cửa rất rõ ràng trong căn phòng im lặng.

Người đàn ông bên trong không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói: Vào đi."

Sở Huyền đẩy cửa đi tới, thanh âm rất nhỏ, cho dù đóng mở cửa cũng không phát ra âm thanh lớn, cậu đi tới đến chỗ Nhan Mộng Sinh trước mặt, đem một chiếc hộp, phần cơm còn hơi ấm được đặt trước mặt hắn.

Nhan Mộng Sinh luôn không ngẩng đầu lên, hắn nhéo cái trán đau nhức của mình, cho rằng cậu đang báo cáo công việc, và chờ đợi bản báo cáo từ "người đó".

Cuối cùng cũng không đợi báo cáo, ngược lại khóe mắt thoáng nhìn thấy một hộp cơm được đẩy tới trước mặt, Nhan Mộng Sinh ánh mắt lạnh lùng, gần như không rời mắt khỏi văn kiện trên mặt bàn.

Thanh âm lãnh đạm: "Cám ơn, tôi không ăn."

Sở Huyền thở dài một hơi, chủ động mở ra hộp cơm, nhẹ giọng nói: "Không ăn cơm sao được, bản thân anh dạ dày đã không tốt rồi."

Nghe thấy giọng nói trẻ trung trong trẻo ấm áp này, Nhan Mộng Sinh ngước đôi mắt lạnh lùng lên, đôi mắt đen láy thẳng tắp rơi xuống thiếu niên mặc áo tay ngắn trước mặt, sắc mặt thiếu niên có chút tái nhợt, ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng có chút tái nhợt, giống như đang bị bệnh.

Nhan Mộng Sinh lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhặt chiếc áo gió màu đen trên ghế, đi đến bên cạnh Sở Huyền, đem áo khoác khoác đến lên người cậu.

"Mặc ít như vậy, không lạnh sao?" Giúp Sở Huyền chỉnh lý lại áo khoác, hắn đưa tay che mặt Sở Huyền một hồi, "Mặt của em lạnh như vậy."

[Edit] Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác_HoànWhere stories live. Discover now