Chương 33

5.7K 473 4
                                    

Sở Huyền ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, vươn vai ngồi dậy, sao có thể mệt mỏi như tối hôm qua giao chiến?

Giấc mộng không tốt lắm, chăn bông đuổi theo cắn cậu, thật là thái quá.

"Tại sao ngươi cái chăn bông này lại bắt nạt ta như Nhan Mộng Sinh vậy?" Sở Huyền vỗ chăn bông, chăn bông bị đánh úp lại, liền xẹp xuống.

Nhìn thấy chăn bông đã xẹp xuống, Sở Huyền cũng không lấy nó trút giận nữa, nhớ tới tối hôm qua mệt mỏi quá liền ngủ thiếp đi trên giường, cậu cũng không còn khí lực nghĩ xem tại sao lại có một khoảng trống trong trí nhớ. Đó là khoảng trống mà Nhan Mộng Sinh đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu.

Tại sao?

Cậu chỉ nhớ rằng cậu chợt nhìn thấy chiếc tủ và chiếc bàn bên cạnh giường rất quen thuộc ngoài đời, hình ảnh tuy mờ nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ nhận ra, đó đúng là ngôi nhà ở ngoài đời của cậu.

Ngay sau khi chờ cậu phản ứng lại, Nhan Mộng Sinh ở trước mặt cậu nhìn cậu với vẻ mặt căng thẳng.

Kỳ quái.

Thực sự rất lạ, tại sao trong phút chốc ký ức lại trống rỗng? Sở Huyền không có cách nào biết, cuối cùng chỉ có thể nghĩ rằng ngây người nhất thời, ngược lại là không có cách nào giải thích.

Sở Huyền xuống giường đi dép lê nhỏ đi đến bên cửa sổ, buổi sáng vừa mở cửa sổ, một làn hơi nóng phả vào mặt, Sở Huyền nóng đến suýt chút nữa không mở mắt ra được, thật là sợ hãi cậu ngay lập tức đóng cửa sổ lại, lúc này nhìn cũng không cần nhìn, bên ngoài khẳng định rất nóng.

Một ngày nắng nóng như vậy rất thích hợp để đi bơi.

Sở Huyền gấp chăn bông, đi xuống lầu một, thấy Nhan Mộng Sinh đã ngồi trên sô pha, tựa hồ đã ngồi ở đó rất lâu.


"Anh hai, buổi sáng tốt lành." Sở Huyền đi ngang qua hắn, bỏ lại một câu như vậy, đi tới tủ lạnh lấy hộp sữa.

Nhan Mộng Sinh ừ một tiếng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Sở Huyền.

Sở Huyền ngẩng đầu nhỏ uống cả tấn đồ uống, không còn như ngày hôm qua hoạt bát mà lại thiếu sức sống, Nhan Mộng Sinh mím môi, hơi cụp mắt xuống.

"Hôm nay thời tiết thật tốt, có muốn cùng nhau bơi không!" Sở Huyền đi tới, đi tới phía sau sô pha, hai tay nhỏ bé ôm ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn Nhan Mộng Sinh, ôn nhu hỏi.

Nhan Mộng Sinh mắt tối sầm lại khi nghĩ đến điều gì đó, lông mày nhíu lại, "Không cho phép đi."

Sở Huyền thắc mắc: "Tại sao? Ở nhà có bể bơi ngoài trời mà không dùng, để nó nuôi vịt sao? "

Nhan Mộng Sinh:" Nuôi vịt thì nuôi vịt cũng không được đi bơi. "

Hai lông mày xinh đẹp của Sở Huyền quấn vào nhau, cậu thật sự không hiểu tại saoNhan Mộng Sinh lại nói câu này, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn có vẻ không nhắm vào mình.

"Anh ơi, thời tiết nóng quá."

"Ở nhà bật điều hòa." Nhan Mộng Sinh bình tĩnh nói.

Sở Huyền vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay Nhan Mộng Sinh, giọng nói lanh lảnh và dễ thương khiến người ta không khỏi mềm lòng, "Nhưng Tiểu Huyền muốn bơi."

"Em chỉ có thể bơi sau khi gặp bác sĩ. "Nhan Mộng Sinh vẻ mặt nghiêm túc, nhìn không giống như như đang kể chuyện cười, Sở Huyền sững người tại chỗ.

"Tại sao muốn đi gặp bác sĩ?" Sở Huyền khó hiểu, nếu là xem bác sĩ hẳn là cũng là hắn a.

"Bởi vì anh có chuyện." Đôi mắt đen của Nhan Mộng Sinh không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sở Huyền, nhìn lên nhìn xuống.

Sở Huyền: "...?"

Buổi trưa, các thủ đoạn của Nhan Mộng Sinh cũng không có tác dụng để lừa Sở Huyền, cuối cùng hắn bế tiểu tổ tông này đưa đến bệnh viện, người xưa gọi là chân cứng tay mềm. 

Sở Huyền lần này bị giữ ở trước mặt bác sĩ cá nhân, không thể chạy trốn.

Nhan Mộng Sinh: "Kiểm tra kỹ cho nó đi."

Sở Huyền hốt hoảng xua tay: "Em không ốm, thật đấy!"

Nhìn thấy đứa bé đáng yêu trước mặt này, bác sĩ tư nhân đẩy gọng kính bạc lên, mà không nghĩ cũng biết đó chính là tiểu gia hỏa trong cuộc điện thoại của ngày hôm qua.

Khi nhấc khẩu trang lên, ông ta nói: "Cái mông của con đau à?"

Ngay khi bác sĩ nói vậy, mông của cậu lại bắt đầu đau, biểu hiện trên khuôn mặt cậu là xấu hổ và quẫn bách, điều này thể hiện rõ qua biểu cảm của cậu.

Bác sĩ tư cười tủm tỉm đeo khẩu trang và găng tay vào, "Vậy thì chúng ta kiểm tra cái mông trước đi."

Sở Huyền trợn tròn mắt, "Không."

Vừa định đưa tay ra, lại bị một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn chắn trước mặt Sở Huyền, Sở Huyền cúi đầu nhìn bàn tay rộng lớn ưa nhìn, có vẻ gầy nhưng lại mạnh mẽ, vì vậy thẳng thắn ngăn tay người khác trước mặt mình.

Sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cậu: "Ông không cần kiểm tra cái này, em ấy bị ngã."

Bác sĩ tư sửng sốt một lúc, sau đó chợt nhận ra: "Vậy à, vậy thì đi kiểm tra khác đi." 

[Edit] Xuyên Thành Túi Khóc Nhỏ Thích Khóc Của Vai Ác_HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ